Hách Liên Thanh nói: "Giúp ta c.ởi quần áo."
Công chúa ngơ ngác, rõ ràng đang rất lạnh, tay hắn cũng lạnh toát, sao lại còn muốn cởi đồ?
Nghĩ một lúc, công chúa đoán chắc là Hách Liên Thanh sĩ diện, đến lúc này rồi mà vẫn muốn tỏ ra mạnh mẽ.
"Nếu lạnh thì ta ôm ngươi." Công chúa vừa nói vừa ôm lấy eo hắn. "Ta sẽ không cười ngươi đâu."
Gương mặt công chúa đỏ bừng, cứ thế áp vào lồng ngực hắn, tiểu vương gia cảm thấy nghẹn họng, nhất thời không buồn giải thích.
Vừa mới tiêu hao chút sức, công chúa bắt đầu lơ mơ muốn ngủ. Nhưng cứ ngủ thế này, chỉ e lại bị cảm mất.
Hách Liên Thanh vuốt má y, nói với y.
"Lúc nãy nói sẽ chỉ cho ngươi cách sưởi ấm, có muốn thử không?"
Công chúa ngẩng lên nhìn hắn, lại sờ thử tay hắn, hỏi: "Thật sự có tác dụng sao?"
"Thử một chút sẽ biết." Hách Liên Thanh nói.
"Giúp ta c.ởi quần áo."
Công chúa ồ một tiếng, không nghi ngờ gì, nhưng mới cởi được một nửa, chợt nhận ra điều gì không ổn, liền kéo tay phải không bị thương của tiểu vương gia lên, chất vấn: "Tự ngươi cũng làm được mà?"
Hách Liên Thanh làm ra vẻ vô tội: "Tay trái ta không dùng sức được."
"Không dùng sức được?" Công chúa ngạc nhiên vô cùng, đưa cổ tay bị hắn bóp đến đỏ ửng ra trước mặt. "Vậy cái này là ai làm?"
Tiểu vương gia mặt tỉnh bơ, không biết xấu hổ mà còn nói tỉnh rụi:
"Vậy ngươi giúp ta, ta cũng có thể giúp ngươi."
Công chúa kinh hãi, lập tức đưa tay che cổ áo.
"Tại sao ta cũng phải cởi?"
Tiểu vương gia không buồn giải thích, trực tiếp ra tay.
Xiêm y vừa mới mặc vào, lúc này dễ cởi vô cùng, hơn nữa công chúa không thể giãy giụa, y mới giãy nhẹ một chút, người này liền kêu vết thương đau.
Công chúa cảm thấy hành vi này thật không hợp lý, nhưng xuất phát từ tin tưởng phu quân, y cũng không nói gì thêm, chỉ lộ vẻ hung dữ "không giải thích được thì ta sẽ cắn ngươi".
Hách Liên Thanh nhìn y, vươn tay vuốt má, phá tan vẻ hung dữ tích tụ của y.
Công chúa bắt lấy bàn tay cắn một cái, Hách Liên Thanh cũng không rụt tay lại, còn như đang dụ dỗ y đến gần hơn.
Lần đầu tiên, hai người ôm chặt lấy nhau như vậy, công chúa vẫn chưa buông ra, đã cảm thấy lồng ngực đối phương nóng bừng. Chiếc áo lông chồn trùm ra sau lưng công chúa, kéo thấp xuống dưới, miễn cưỡng bao lấy cả hai.
Rõ ràng đã thân mật đến thế, thời gian bên nhau cũng không ngắn, nhưng đây là lần đầu thật lòng đối diện với nhau, vẫn khó tránh khỏi xấu hổ.
Công chúa không còn cắn hắn nữa, tay cũng không biết nên đặt ở đâu, lúc thì sửa lại tóc cho hắn, lúc lại kéo lại quần áo trùm lên người.
Cách này xem chừng có tác dụng, y cảm thấy không chỉ thấy cơ thể ấm dần, ngay cả đầu cũng như đang bốc hơi nóng.
Xấu hổ im lặng một hồi lâu, công chúa dè dặt đề nghị.
"Chờ Tang Nhung quay lại... sẽ bị hắn thấy, hay là..."
Hách Liên Thanh vẫn ôm eo y bằng tay phải, nói: "Hắn đến thì ngươi trốn vào, chẳng phải ngươi am hiểu nhất trò trốn tìm sao?"
Công chúa hừ một tiếng, rồi rúc xuống dưới, chỉ để lộ hai con mắt.
"Tang Nhung quay lại, tức là chúng ta có thể trở về."
Hai chữ trở về này đối với công chúa vẫn là quá nặng nề, y im lặng một lúc lâu mới nói: "Ta còn chưa đến được núi Thương Châu... cứ thế mà quay lại, ta sợ..."
"Sợ gì, ta đưa ngươi về, ai dám nói bậy." Không hiểu sao, Hách Liên Thanh có vẻ hơi giận.
Bạc Hề Linh tưởng hắn đang trách mình tự ý quyết định, liền mềm giọng, nói: "Không phải ta không muốn cùng ngươi trở về, ta chỉ là sợ... nếu bị người ta phát hiện, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ ngươi bao che ta, đến lúc đó..."
Hách Liên Thanh nói: "Bọn họ không phải nhắm vào ngươi. Đám cướp kia đúng là ngoài dự đoán của ta, chắc thật sự là gián điệp của địch. Nhưng chặn giết chúng ta, đốt kho lúa Tần Cốc, thì không phải."
Công chúa không hiểu, hỏi: "Nhưng nếu không phải quân địch, chẳng lẽ người Ô Bắc lại tự đi đốt kho lúa của mình?"
Hách Liên Thanh đáp: "Phụ vương đã sớm giao Tần Cốc cho ta quản, Tần Cốc gặp chuyện, ta không thể tránh liên quan. Hơn nữa, chính ta không nghe lời khuyên, cứ đòi rời khỏi Ô Bắc, phụ vương sẽ không giết ta, nhưng có thể sẽ thu lại Tần Cốc từ tay ta."
Nhắc đến chữ "giết", công chúa bất giác rùng mình.
"Ngươi là con ông ấy, sao ông ấy có thể giết ngươi được?"
Hách Liên Thanh khẽ thở dài: "Tất cả mọi người đều nghĩ phụ vương thiên vị ta, nhưng sự thiên vị của quân vương luôn có điều kiện. Ông ấy thích ta, là vì thấy ta giống ông ấy, vì cái sự thích ấy, mỗi việc ta làm đều phải đoán ý ông ấy, nghĩ xem làm sao làm ông ấy vừa lòng."
Công chúa không hiểu chuyện tranh đoạt ngôi vị của họ, liền hỏi: "Là vì muốn làm người kế vị, nên phải tìm cách lấy lòng ông ấy sao?"
"Không, là vì sống sót."
Những lời ấy, công chúa vẫn không thể hiểu hết, từ khi y đặt chân vào Ô Bắc, những gì y nhìn thấy, nghe được, đều nói cho y biết rằng phu quân của y có địa vị phi phàm.
Người cha tôn quý yêu thương hắn, các huynh trưởng đều chiều chuộng hắn, người hầu hạ thì kính sợ hắn — một người như vậy, cớ gì lại phải hao tâm tổn trí chỉ để sống sót?
Hách Liên Thanh nhận ra sự nghi hoặc trong mắt y, liền cười nhẹ mà nói: "Vậy ngươi nghĩ vì sao mẫu thân ngươi lại muốn ngươi cải nam trang thành nữ, ngươi không hiểu sao? Muốn thoát khỏi cuộc tranh đoạt ngôi vị, còn khó hơn thắng một trận chiến."
Hắn có lẽ cảm thấy giọng điệu của mình có chút nặng nề, nên dừng lại, chuyển sang chuyện khác, mỉm cười nói: "Ngươi biết không? Trước kia Hà Việt xin cầu hòa, có bao nhiêu người muốn lấy ngươi, phụ vương đem ngươi ban cho ta, không phải thật sự muốn tứ hôn cho ta, mà muốn nói cho người khác biết, ta là đứa con mà ông ấy yêu thương nhất."
Công chúa chỉ hiểu được một nửa, y biết danh tiếng của nữ nhi Hà Việt vang xa, ai cũng muốn sở hữu thứ đẹp đẽ, điều đó vốn không có gì lạ.
Nhưng Hách Liên Thanh nói vậy, hiển nhiên không chỉ là vì dung mạo.
"Ở Ô Bắc chúng ta xưa nay chiến tranh không ngừng, kẻ bại thì phải cống nạp, nhưng rất hiếm khi hiến tế bằng mỹ nhân, càng không nói đến hòa thân. Vì chúng ta mỗi năm đều phải di chuyển, thời tiết khắc nghiệt, nếu không có người chăm sóc, người ngoài đến đây, chưa chắc qua nổi mùa đông đầu tiên."
Nói trắng ra thì, cống nạp lương thực, tơ lụa, vàng bạc là thứ thật sự có ích, còn mỹ nhân có thể chết bất cứ lúc nào, đối với người Ô Bắc mà nói chẳng có lợi gì.
Nếu không có lợi, vậy thì vì sao hòa thân vẫn có người tranh nhau muốn?
Hách Liên Thanh nói: "Phụ vương đem công chúa ban cho ai, thì có nghĩa là ông ấy công nhận cống hiến của người đó, ai cũng muốn có được sự công nhận của ông ấy."
Hách Liên Thanh nhìn thẳng vào mắt y, nói: "Ta nói vậy, ngươi có cảm thấy ta đang sỉ nhục ngươi không?"
Công chúa lắc đầu, nói: "Ta chỉ đang nghĩ, ta thật may mắn."
Tiểu vương gia hôn lên trán y, dịu dàng nói: "Chuyện xảy ra trong nghi lễ cầu phúc cũng không phải trùng hợp, nhưng họ không phải muốn hại ngươi, mà là muốn hại ta."
Hách Liên Thanh tiếp tục: "Họ cũng không thực sự muốn ngươi đi tế bái tổ tiên, mà là muốn xem phản ứng của ta. Hiện tại bị chặn giết, ta cũng có lời để nói với phụ vương, ngươi đừng sợ."
"Nhưng mà... nếu những lời này truyền đến tai phụ vương ngươi, thì phải làm sao?"
Hách Liên Thanh cũng đang suy nghĩ cách đối phó.
Dựa vào thái độ vừa rồi của Hách Liên Thừa, có thể thấy huynh ấy không liên quan đến chuyện ở Tần Cốc, nhưng Hách Liên Thừa luôn báo cáo mọi chuyện cho phụ vương, cho nên phụ vương chắc chắn sẽ biết mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Hách Liên Thanh thật sự lo rằng những chuyện tương tự như này sẽ lại xảy ra, bọn họ sẽ lần nữa dùng tính mạng công chúa thử hắn, nếu hắn biểu hiện quá mức để ý, phụ vương sẽ không đồng ý.
Thật ra công chúa rốt cuộc là nam hay nữ, là công chúa hay là gian tế, đối với Ô Bắc Vương mà nói không phải chuyện quan trọng.
Khi ông muốn khởi binh, công chúa chính là gian tế, Khi ông muốn hòa bình, công chúa chính là công chúa.
Hách Liên Thanh trầm mặc hồi lâu, công chúa nhẹ nhàng hôn lên má hắn một chút, hắn mới như bừng tỉnh.
Công chúa vòng tay qua cổ hắn, thân mật dựa vào người hắn, dịu dàng nói: "Ta không sợ chết, chỉ là không muốn liên lụy đến ngươi."
Hách Liên Thanh đáp: "Ngươi vất vả lắm mới tới được bên ta, ta sẽ không để ngươi chết."
Công chúa ngẩng mặt lên nhìn hắn, nói: "Ngươi thật sự không trách ta một chút nào sao?"
"Trách ngươi cái gì?"
"Ta đã lừa ngươi."
Hách Liên Thanh nhìn đôi mắt có chút căng thẳng của y, mỉm cười nói: "Vậy ngươi nói thích ta, là thật hay giả?"
Công chúa có chút ngượng ngùng, đáp: "Dĩ nhiên là thật."
Hách Liên Thanh cúi xuống hôn y, nói: "Việc này thật là đủ rồi."
Phương pháp sưởi ấm này dường như thật sự có hiệu quả, công chúa bắt đầu cảm thấy nóng, liền nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhỏ giọng thương lượng: "Ta hình như không lạnh nữa, có thể mặc lại y phục không?"
"Nhưng mà ta thì rất lạnh."
Câu này đúng là một lời nói dối trắng trợn và táo bạo!
Nhưng vì thấy hắn còn đang bị thương, công chúa không vạch trần cái lời dối vụng về này, nhưng có chút bồn chồn, tay cũng bắt đầu không ngoan ngoãn mà quậy phá.
Ngón tay y cứ chọc tới chọc lui quanh người tiểu vương gia, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vừa định mở miệng thì lại thấy không tiện hỏi, liền im lặng ngậm miệng lại.
Tiểu vương gia nhìn nét mặt y liền thấy ngay có gì đó bất thường, hỏi: "Ngươi muốn nói gì, lén lút như vậy."
"Không nói đâu, nói ra, ngươi chắc chắn sẽ tức giận."
Hách Liên Thanh không hiểu sao bản thân trong mắt công chúa lại thành ra một người hay giận, lập tức không chịu buông tha.
"Rõ ràng là ngươi hay giận ta, sao lại nói ta hay tức giận."
Công chúa cảm thấy hắn rất vô lý.
"Ta không nói như vậy, ngươi đang bóp méo lời ta."
Tiểu vương gia hừ một tiếng, nói: "Vậy sao ngươi chắc chắn lời ngươi nói sẽ khiến ta tức giận?"
"Bởi vì ngươi vô lý." Công chúa có chút bất mãn, định rời khỏi cái nơi quá mức thân mật này.
Hách Liên Thanh liền dùng cánh tay "bị thương không còn sức" của mình mà siết chặt lấy công chúa, nhượng bộ nói: "Ngươi nói đi, ta sẽ không giận."
Xem ra hắn thật sự rất muốn biết, chỉ vậy thôi cũng đủ để dỗ công chúa trở lại.
Công chúa ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng mở miệng:
"Vài ngày trước ta thấy họ đang luyện võ... Người Ô Bắc ai ai trên người cũng có cơ bụng sao? Ta nhìn thấy cả một hàng..."
Nói xong, sắc mặt tiểu vương gia lập tức đen sì, còn nhanh hơn cả việc tắt nến.
Công chúa nhận ra không ổn, lập tức ngừng nói, cuống quýt giải thích: "Là vô tình thấy thôi! Hoàn toàn không có cố ý đi nhìn!"
Tiểu vương gia cảm thấy trái tim mình bị người thê tử này làm tổn thương sâu sắc, không chỉ nhìn, mà còn nhìn cả một hàng.
Hắn nhanh chóng chế trụ công chúa, nhét thẳng người vào áo lông chồn.
Công chúa ngồi im bất động một lúc, nhận ra không thể giãy giụa được, chỉ cảm thấy người này hoàn toàn không giữ lời gì cả, phẫn nộ đi sờ cơ bụng của phu quân.
Lời của tác giả: Phải đợi đến đại hôn mới có thể ăn cam!