Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước

Chương 29

Chuyến đi đến núi Thương Châu cuối cùng vẫn không thực hiện được, tiểu vương gia vừa trở về đã bị phụ thân triệu kiến, đến giờ cơm chiều cũng chưa thấy quay lại.

Tiểu vương gia không trở về, ngay cả một chút tin tức cũng không có, khiến công chúa ăn cũng không ngon, chỉ biết đi đi lại lại trong trướng, lo lắng không yên.

Đồng Vu dường như đã quen thấy cảnh này, ngồi một bên không rõ đang khâu vá cái gì, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn y, nói: "Khả Hãn triệu kiến hắn đâu phải chuyện hiếm lạ gì, ngươi sao sợ đến mức này?"

"Lần này không giống như mọi lần."

Đồng Vu có vẻ đã khâu xong, đứng dậy bước tới gần y. "Không giống chỗ nào?"

Công chúa ngừng đi lại, hỏi ngược lại: "Ngươi không nghe được gì sao?"

Đồng Vu lắc đầu, rồi đưa cho y vật gì đó trong tay, nói: "Trừ việc các ngươi không đi núi Thương Châu, còn có tin lớn gì nữa sao?"

Công chúa ngồi xuống mép giường, lúc này mới nhận ra Đồng Vu đưa cho y một con thỏ bông nhỏ.

Đồng Vu nhìn y, hỏi: "Giống không?"

Con thỏ có hai tai to dựng đứng, nhưng không đối xứng, miệng còn hơi lệch lên một bên, mắt là hai cái cúc áo đỏ. Nếu lật ngược lại, thì thậm chí nhìn không ra đây là con thỏ.

Nhưng công chúa nhìn chằm chằm một lúc rất lâu, tay khẽ bóp bóp, sắc mặt thoáng xúc động, nói nhỏ: "Giống lắm."

Năm xưa y cũng từng có một con thỏ như vậy, là mẫu thân may cho y để dỗ y ngủ, con thỏ đó đã cũ kỹ lắm rồi, được khâu vá lại nhiều lần, đến tận khi y mười mấy tuổi vẫn luyến tiếc không muốn vứt đi.

Khi Đồng Vu đến cung Hà Việt, mẫu thân y tinh thần đã không còn tỉnh táo, thường xuyên không nhận ra y là ai, lần đó khi phát tác, mẫu thân bất ngờ ném con thỏ vào chậu than, lửa bùng nhanh, y chỉ kịp cứu được một bên tai.

"Sao ngươi lại đột nhiên làm cái này cho ta?"

Đồng Vu nhìn y, nói: "Không biết nữa, cứ có cảm giác ngươi sẽ quay lại, nên làm, quả nhiên ngươi thật sự về rồi."

Công chúa ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của nàng, có chút hổ thẹn, khẽ nói: "Ta làm ngươi lo lắng rồi."

Đồng Vu mỉm cười, nói: "Cũng thật là lo lắng, nhưng nghĩ tiểu vương gia còn ở đây, chắc sẽ không có chuyện gì — ngươi có muốn ăn gì không, bọn họ còn đang bàn chuyện, có lẽ phải tới khuya mới xong."

"Lần này thật sự khác." Công chúa lại trở nên căng thẳng, tay nắm chặt tai con thỏ, nhẹ giọng nói. "Nếu hắn bị giữ lại ăn cơm thì nhất định đã cho người báo một tiếng, giờ này vẫn không có tin tức gì, có phải bị mắng rồi không?"

Đồng Vu dần cảm thấy có điều bất ổn.

"Trên đường các ngươi xảy ra chuyện gì sao?"

"Sa Dồ ám sát tiểu vương gia, bị giết rồi."

Đồng Vu kinh hãi: "Hắn sao lại lỗ mãng đến vậy?"

"Không chỉ có thế..." Công chúa khẽ rùng mình, giọng nói càng nhỏ.

"Hắn còn vạch trần thân phận ta."

"Tiểu vương gia tin sao?"

Công chúa thở dài một hơi, ôm chặt con thỏ ngã người nằm xuống giường, cảm thấy khó mà mở miệng nổi.

Lúc này đến lượt Đồng Vu sốt ruột đi vòng vòng.

"Ngươi đừng chỉ thở dài, rốt cuộc là thế nào?"

"Hắn đã biết hết rồi."

Đồng Vu còn ôm hy vọng, nói: "Hắn làm sao mà biết được? Chỉ dựa vào mấy lời đó thôi sao?"

Công chúa thật sự không biết nên giải thích thế nào về quá trình cả hai thành thật với nhau, đành ngượng ngùng lấy con thỏ che mặt, uể oải nói: "Còn có thể biết như nào nữa..."

Đồng Vu nghe thế là hiểu, cũng im bặt, hai người xấu hổ cứ thế ngồi trong im lặng.

Cuối cùng, tiểu vương gia trở về, phá vỡ cái sự im lặng ngột ngạt này.

Đồng Vu không có cách nào nhìn thẳng bọn họ, vội viện cớ xuống bếp hâm lại đồ ăn, nhanh chóng chuồn đi.

Tiểu vương gia ngồi xuống bên cạnh công chúa, thấy trong tay y đang ôm một con thỏ bông, tò mò hỏi: "Ở đâu ra quả khế thế?"

Công chúa hử một tiếng, giơ con thỏ lên nhìn lại một lượt, ngạc nhiên hỏi: "Quả khế gì?"

Tiểu vương gia không hề hối cải, chỉ vào con thỏ bông trong tay y, nói: "Cái này nè, nhìn như quả khế."

Con thỏ đúng là có hơi không giống thỏ thật, nhưng cũng đâu đến mức nhìn ra quả khế chứ?!

Công chúa vẫn nằm trên giường, hai ngón tay xách lấy cái tai thỏ, giơ con thỏ lên cho hắn xem.

"Đây là con thỏ mà, ngươi nhìn này, đây là mắt, đây là tai, chỗ nào giống quả khế chứ!"

Tiểu vương gia bật cười, nằm xuống bên cạnh hắn, đổi góc nhìn rồi gật đầu: "Ừ, đúng thật là con thỏ. Ở đâu ra thế?"

"Đồng Vu làm cho ta đấy, giống hệt con thỏ mẫu thân từng may cho ta hồi nhỏ." Công chúa ngắm con thỏ thêm một lúc, rồi nghiêng đầu hỏi hắn. "Phụ vương ngươi có mắng ngươi không? Sao lâu như vậy mới về?"

"Ừ, có mắng, nhưng may ra còn giữ mặt mũi cho ta, không mắng ngay trước mặt người khác."

Công chúa thả tay xuống, để con thỏ nằm giữa hai người, nghiêng người nhìn hắn, nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, nói: "Mắng ngươi vì chuyện gì? Có phải do ta không?"

Hách Liên Thanh mỉm cười nhìn y, nụ cười khiến công chúa cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo vào lòng ôm chặt.

Công chúa giãy giụa một chút, phẫn nộ nói: "Tự nhiên động tay động chân làm gì!"

"Chuyện đó ngươi không cần lo, chuẩn bị làm tân nương tử cho tốt là được rồi."

Vừa nhắc tới chuyện này, công chúa hết giận, lập tức ngượng ngùng.

"Hôn sự vẫn có thể tổ chức như thường sao?"

"Sao lại không thể?" Tiểu vương gia buông y ra, nhìn thẳng vào mắt y hỏi: "Hay ngươi đang tính đào hôn đấy?"

Công chúa cười khẽ, nói: "Ừ đó, còn muốn mang theo Trác Tháp của ngươi cùng nhau bỏ trốn nữa."

"Khó đấy." Tiểu vương gia cũng bật cười. "Trác Tháp muốn cùng ta đến cưới ngươi."

Nói tới đây, tiểu vương gia đã cúi người áp lên, chống tay bên đầu y, cúi xuống hôn.

Một số chuyện đúng là chỉ cần có lần đầu thì sẽ có vô số lần khác, trước kia tiểu vương gia còn giữ lễ lắm, tay chân không hề lộn xộn.

Bây giờ thì đã hoàn toàn khác, tay hắn lén lút luồn vào vạt áo công chúa.

Tiểu vương gia cảm thấy công chúa thật thú vị, công chúa bị nhéo lập tức sẽ phát ra âm thanh như thú bông, không chỉ phát ra âm thanh, thân thể còn run lên một chút.

Công chúa vừa cố dùng hai tay ngăn hắn lại, vừa muốn chia tâm cùng hắn hôn môi, nhất thời rối loạn cả lên.

Về lại nơi quen thuộc, hai người đều thả lỏng hơn, tiểu vương gia cắn người càng không chút kiêng nể.

Công chúa bị hắn cắn đến mức kêu lên vài tiếng đau, lại bị hắn nuốt hết trong miệng, cuối cùng phải đẩy hắn mấy lần mới thoát ra được khỏi "kẻ chuyên cắn người" này.

Công chúa xốc chăn lên, cực kỳ tức giận mà lấy chăn trùm kín đầu.

Tiểu vương gia còn định kéo chăn lên xem, nói: "Không bị cắn rách chứ? Cho ta nhìn chút."

"Không cần!" Giọng công chúa giận dữ vọng ra từ trong chăn.

"Bỏ tay ra luôn đi!"

Hắn cho rằng chỉ có miệng bị đau sao!

Công chúa khó khăn lắm mới vùng ra được, liền trở mình, đem người bọc kín lấy, lặng lẽ giận dỗi.

Hách Liên Thanh vừa nhìn đã biết đây là bóng lưng giận dỗi, nhẹ nhàng chọ chọc y, nói: "Cho ngươi cắn lại ta một cái, được không?"

Công chúa không để ý đến hắn —— nói thì nghe hay lắm, đến lúc đó lại không biết ai cắn ai đâu.

"Ngươi có biết vừa rồi..." Tiểu vương gia thay đổi chiến thuật.

"Phụ vương dạy dỗ ta một trận, bắt ta quỳ nghe đấy."

Quả nhiên ngọn núi nhỏ trong chăn hơi giật giật.

"Đầu gối đau lắm, ngươi nhìn xem."

Một cái đầu thò ra từ trong chăn, liếc mắt nhìn xuống chân hắn, rồi hỏi: "Ông ấy nổi giận tới mức đó sao?"

Y nói, người đã chui ra, vươn tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vào đầu gối hắn, rất lo lắng, hỏi: "Thật sự rất đau sao?"

Hách Liên Thanh chỉ cười nhìn y, còn ra vẻ đau đớn rên một tiếng, nói: "Ông ấy nói ta mê muội mất cả lý trí, hành xử không biết nặng nhẹ, không cho ta chút mặt mũi nào."

Công chúa nghe vậy lại cảm thấy nghiêm trọng, căng thẳng ngồi dậy, tựa vào vai hắn, dùng tay xoa nhẹ đầu gối hắn, nói: "Vậy thật sự là vì ta sao?"

Hách Liên Thanh xoa đầu y, nói: "Không biết, ta nói bừa."

Công chúa ngẩn ra một chút, phát hiện mình bị lừa, lập tức muốn quay lại giận dỗi lần nữa, nhưng lại bị người kia túm eo kéo lại.

Người này lại bắt đầu động tay động chân, công chúa cầm con thỏ bông định phản kích, nhưng chẳng có chút uy lực nào.

Nói là đi ăn cơm chiều, cuối cùng lại lăn lộn trên giường. Công chúa vừa lay tay hắn vừa cố lùi lại phía sau, con thỏ trong lúc hỗn loạn bị đè dưới thân, y phải tốn rất nhiều công sức mới cứu nó ra được.

Tiểu vương gia căn bản chưa đụng tới y, công chúa đã bắt đầu la lối, Hách Liên Thanh bật cười: "Ta đâu có làm gì đâu, ngươi kêu như vậy, để người khác nghe được thì sao?"

Công chúa chợt nhận ra, xấu hổ che mặt lại, còn mạnh miệng cãi lại: "Không phải ta!"

"Thế là ai vậy?"

Con thỏ bị đổ oan được công chúa giơ lên che mặt.

"Ngươi đè lên nó, là nó kêu."

Tiểu vương gia "à" một tiếng, "Vậy ta có phải nên xin lỗi nó không?"

Công chúa không thể tin nổi mà ló đầu ra, phẫn nộ nói: "Thế còn ta, sao ngươi không xin lỗi ta!"

Ngày thành hôn ngày càng tới gần, lần này chuẩn bị so với nửa năm trước còn long trọng hơn gấp mấy lần.

Theo phong tục, trước ngày đại hôn, hai bên không được gặp mặt, khiến công chúa trong lòng càng thêm không vui.

Hôm nay là lần cuối cùng trước hôn sư mà tiểu vương gia đến ngủ cùng y, hai người đã sớm thẳng thắn với nhau, nhưng trong khoảnh khắc đặc biệt sắp đến, cả hai hiếm khi trầm mặc.

Tiểu vương gia nắm lấy tay y, hỏi nhỏ: "Ngươi căng thẳng sao?"

Công chúa gật đầu, chỉ cần nhìn vào đôi mắt y cũng có thể thấy rõ sự căng thẳng.

"Chỉ là đang bù đắp cho những điều thiếu sót lúc trước thôi mà, không cần phải lo lắng."

Công chúa bất ngờ ngồi dậy, nhìn hắn nói: "Không phải chuyện đó... mà là..."

Giọng y có phần ngập ngừng, tiểu vương gia đại khái đoán được y muốn nói gì. Trước hôn sự, thường sẽ có ma ma đến "dạy bảo" vài điều là việc rất bình thường, nhưng công chúa chưa từng trải, vô cùng ngượng ngùng.

Thế nhưng công chúa lại nhìn hắn, nói: "Chính là... Chúng ta không giống người khác, đến lúc đó thì phải làm sao đây? Bị phát hiện thì làm sao?"

=))))) chời quơi, ẻm ngây thơ =))))

Hách Liên Thanh khẽ kéo y nằm xuống lại, nói: "Sẽ không ai biết đâu, đêm động phòng chỉ có hai chúng ta, làm sao người khác biết được?"

Công chúa trông càng thêm thẹn thùng, do dự hồi lâu, mới ghé sát tai hắn thì thầm: "Hôm qua ta tìm được một quyển sách."

Nghe giọng điệu đó của y, biết ngay chắc chắn không phải sách đứng đắn gì.

Y không chỉ dám nói, còn dám lấy ra chia sẻ.

Tiểu vương gia nhìn y mở hộp gấm, dưới ánh sáng Dạ Minh châu, công chúa lôi từ dưới gối ra một quyển sách được giấu rất kỹ.

Công chúa ghé sát vào gối, lấy ra định cùng hắn đọc chung.

Tiểu vương gia lập tức thấy nhức đầu, liền giật lấy cuốn sách từ tay y.

Ánh mắt tò mò của công chúa ngay lập tức biến thành tức giận, nhưng chưa kịp nổi giận hoàn toàn đã bị hắn véo má một cái.

"Ngươi chắc chắn muốn nói chuyện này với ta vào lúc này sao?"

Công chúa nghĩ nghĩ, nói: "Chẳng lẽ lại để tới đêm động phòng mới xem?"

Tiểu vương gia thu luôn cuốn sách không đứng đắn kia, lời nói đầy ẩn ý.

"Không cần xem, ngươi chưa chắc đã dùng được."

Bình Luận (0)
Comment