Mùa xuân cuối cùng cũng đã đến, băng trên sông tan, thảo nguyên lại một lần nữa trở nên xanh mướt.
Năm nay, sau lần di chuyển đầu tiên, tuy công chúa đã sớm hết ho, nhưng đến giờ thời gian và lượng ăn điểm tâm vẫn bị kiểm soát, không được tự do ăn uống.
Vì vậy, công chúa trách móc phu quân của mình không giữ lời, rõ ràng đã nói chỉ cần hết ho là sẽ không quản nữa.
Thế nhưng tiểu vương gia cũng không dám nói gì, bởi vì chính hắn cũng vừa bị ma ma mắng một trận ra trò.
Từ khi ma ma tiếp quản việc sinh hoạt hằng ngày của công chúa, các món ăn lập tức có quy củ riêng. Công chúa không nghe lời thì thôi, chỉ cần mắng hai câu là lại ngoan ngoãn, căn bản chẳng dám cãi lại. Nhưng tiểu vương gia thì ba ngày hai bận bị kéo vào chịu trận thay, như vậy thì sao mà hết ho nổi!
Thời tiết dần ấm lên, bỏ được lớp áo dày nặng, công chúa cũng hoạt bát hơn, không còn lúc nào cũng nhớ thương điểm tâm, cả ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, vừa hỏi thì biết là ở trại ngựa.
Mấy ngày gần đây công chúa không hề đòi điểm tâm, tiểu vương gia bèn chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ, cố ý sai người làm ít điểm tâm, bày vào hộp thức ăn, đích thân mang đến trại ngựa tìm công chúa.
Công chúa rất thích con ngựa trắng đuôi vàng kim mà tiểu vương gia tặng, đặt tên là La Nhã, trong tiếng Ô Bắc, La Nhã có nghĩa là ánh trăng.
Tiểu vương gia đích thân mang hộp thức ăn đến, nhưng lại không thấy bóng dáng công chúa đâu, vừa hỏi thì biết, đã dắt ngựa ra bờ sông cho uống nước rồi.
Tiểu vương gia cảm khái, lần gần nhất hai người cưỡi ngựa cùng nhau dạo chơi, hình như đã là chuyện từ rất lâu trước đó rồi.
Gần đây hắn thật sự không thể rời tay khỏi việc, hai người thậm chí có khi mấy ngày cũng chẳng gặp mặt nhau.
Bởi vì Ô Bắc Vương ngã bệnh, từ đầu xuân đã nằm liệt giường, rất nhiều chuyện đều dồn lại vào tay tiểu vương gia.
Hôm nay vất vả mới rảnh rỗi, tiểu vương gia nhất định phải tự tay đem hộp thức ăn đưa đến tận tay công chúa.
Vừa hay Đồng Vu đang lấy trà, thấy tiểu vương gia thì vô cùng ngạc nhiên, lập tức hành lễ, nói: "Tiểu vương gia sao lại tự mình đến đây?"
Hách Liên Thanh giơ tay lên, cho nàng xem hộp thức ăn, nói: "Đem chút đồ ngon tới cho công chúa. Người đâu rồi?"
Đồng Vu vội bước lên dẫn đường, còn không quên báo cáo một chút mấy ngày gần đây công chúa thường chơi gì.
Tiểu vương gia hôm nay trông tâm trạng rất tốt, bước chân nhẹ nhàng, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy công chúa, nụ cười lập tức cứng lại trên mặt.
"Đó là ai?" Giọng tiểu vương gia lạnh tanh.
Đồng Vu vừa nhìn thấy, trong lòng cũng lạnh đi nửa phần, vội giải thích: "Đó là người chăm ngựa, dạo gần đây toàn là cậu ta chăm sóc La Nhã."
Toàn thân tiểu vương gia tràn ngập tức giận, quay sang chất vấn thị vệ bên cạnh, "Ngựa của công chúa không phải do lão quản ngựa chăm sao? Đây là ai?"
"Hắn là con trai của lão quản ngựa, mấy hôm trước ông ấy không may bị ngã gãy chân, nên sai con trai tới thay trông nom chuồng ngựa."
Cách đó không xa, công chúa hoàn toàn không ý thức được chuyện gì đã xảy ra, cậu thiếu niên kia trạc tuổi với y, da ngăm, tóc vàng, không biết đang nói gì mà khiến công chúa cười vui vẻ. Vừa rồi công chúa thậm chí còn đưa tay ra kéo nhẹ một lọn tóc trên đầu cậu ta.
Tiểu vương gia nổi trận lôi đình, đem hộp thức ăn giao cho thị vệ cầm, sải ba bước thành hai tiến về phía trước, vươn tay tóm lấy cổ tay công chúa.
Công chúa chẳng có chút ý thức gì rằng mình làm sai, vừa thấy hắn liền vui vẻ ra mặt, cười tươi nói: "Ngươi đến rồi!"
Thế nhưng tiểu vương gia không buồn nhìn y lấy một cái, vẻ mặt hung dữ, trừng mắt nhìn cậu thiếu niên kia, hỏi: "Ngươi thân thiết với công chúa đến vậy sao?"
Vừa nghe ngữ khí ấy liền biết không ổn, thiếu niên kia lập tức quỳ xuống.
Công chúa cuối cùng cũng cảm giác được không khí bất thường, khẽ kéo ống tay áo của Hách Liên Thanh, vừa lúc nghe thấy tiểu vương gia dứt khoát đuổi tuỳ tùng đi, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của tiểu vương gia rất không ổn.
Hách Liên Thanh nắm cổ tay y rất chặt, giận đùng đùng kéo y trở về.
Trên đường đi tiểu vương gia cũng im lặng suốt, công chúa nín thở không dám thở mạnh, không hiểu sao hắn lại nổi giận như vậy.
Công chúa thấy Đồng Vu liên tục ra hiệu bằng ánh mắt, nhưng y lại không hiểu nổi ánh mắt đó rốt cuộc có ý gì, chỉ mơ hồ cảm nhận được tình hình rất nghiêm trọng.
Về đến trướng công chúa, cảm giác tình hình còn nghiêm trọng hơn, tiểu vương gia thậm chí còn ra lệnh cho vệ binh đứng xa ra.
Công chúa từ trước đến nay chưa từng thấy sắc mặt hắn như vậy, thấy hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, như đang cố gắng lấy lại bình tĩnh, tự rót trà uống.
Công chúa vẫn đứng cách cửa trướng không xa, không dám tới gần.
Tiểu vương gia dường như đã bình tĩnh hơn đôi chút, nhưng thấy y đứng xa như vậy, dường như lại thêm giận, nói: "Lại đây."
Giọng điệu thật dữ dằn, công chúa vẫn chưa hiểu rõ tình hình, trong lòng có chút thấp thỏm bất an, nhưng cũng biết nếu mình không qua, Hách Liên Thanh chắc chắn sẽ càng giận hơn.
Y đi đến trước mặt tiểu vương gia, như thường ngày ngồi vào lòng hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn, chỉ là giọng nói có chút thiếu tự tin, "Ngươi vì sao lại tức giận?"
Tiểu vương gia hôm nay tâm trạng thật sự rất kém, nghe câu hỏi này lại càng không vui, giọng điệu càng thêm lạnh lùng: "Ta còn tưởng ngươi nhìn không ra ta đang tức giận đấy."
Công chúa ngồi trong lòng hắn trầm tư một lúc, cố gắng rà soát lại chuyện vừa xảy ra, nhưng trong đầu chỉ nhớ rõ tiểu vương gia đột nhiên nổi giận xông tới, còn đuổi người chăm ngựa đi, hoàn toàn không hiểu hắn vì sao lại tức giận như vậy.
Y liếc sắc mặt phu quân, rất cẩn thận hỏi thử: "Ngươi có phải cảm thấy hắn chăm sóc La Nhã không tốt không? Gần đây La Nhã đúng là có chút biếng ăn, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?" Tiểu vương gia chẳng thèm quan tâm, chỉ cảm thấy công chúa thay tên tùy tùng kia biện hộ, trong lòng càng thêm bốc hỏa.
Công chúa vội vàng sửa miệng, nói: "Hắn chăm sóc không tốt, ngươi đuổi hắn đi là đúng rồi, đổi người khác tới chăm sóc La Nhã là được, ngươi đừng tức giận nữa."
Y vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ngón tay của phu quân, công chúa thật sự cảm thấy chuyện này không có gì đáng để nổi giận, mấy hôm nay trời mưa suốt, La Nhã ăn uống không tốt cũng là chuyện bình thường.
Nhưng sắc mặt tiểu vương gia lại chẳng dịu đi chút nào, u ám nhìn y, nói: "Không phải chuyện của La Nhã, là chuyện của ngươi."
Công chúa a một tiếng, hoàn toàn không biết mình có vấn đề gì.
Gần đây y rất ngoan mà, ma ma cho phép mới ăn điểm tâm, cũng chỉ ăn hai miếng, ăn cơm ngủ nghỉ đều đúng giờ, không chạy nhảy lung tung, trời nắng mới ra ngoài cưỡi ngựa. Trên đời này chắc chắn không có thê tử nào khiến người ta yên tâm hơn y, vậy rốt cuộc là y đã chọc hắn không vui ở chỗ nào?
Công chúa suy nghĩ một hồi, y nhớ Đồng Vu từng nói qua, tình hình của Ô Bắc Vương hiện giờ không tốt, tâm trạng của tiểu vương gia chắc chắn sẽ rất tệ, dặn y nhường nhịn hắn một chút, đừng cãi nhau.
Tuy rằng gần đây tiểu vương gia luôn bận rộn đến mức chẳng thấy bóng dáng, nhưng chỉ cần hắn đến, công chúa đều không hề cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của hắn, dù số lần chung phòng không nhiều, nhưng lần nào cũng dây dưa rất lâu, công chúa đã mệt đến kiệt sức, vậy mà vẫn cố gắng dỗ dành cho hắn vui vẻ.
Công chúa hơi bất đắc dĩ, không biết rốt cuộc tiểu vương gia giận chuyện gì, đành phải dè dặt hỏi.
Hách Liên Thanh lại không đáp, đột nhiên bế y lên, hai người lăn thẳng lên giường.
Công chúa cảm thấy cực kỳ không ổn, tay chân luống cuống không biết đặt đâu, chỉ đành vòng tay ôm lấy cổ hắn, chủ động ghé sát lại hôn nhẹ một cái, hy vọng có thể làm hắn bớt giận một chút.
Tiểu vương gia nhìn bộ dáng mờ mịt, không biết mình làm gì sai của y, cuối cùng chủ động hỏi: "Ngươi thân với tên tùy tùng kia lắm sao?"
Câu hỏi này rất quen, công chúa vừa nghe hắn hỏi xong, tuỳ tùng đã gặp hoạ.
Công chúa có chút sợ hãi, lo rằng kế tiếp người gặp họa sẽ là mình, vội vàng lắc đầu, nói: "Ta chỉ muốn cưỡi ngựa, hắn đi theo bảo vệ thôi."
"Vậy hắn nói gì với ngươi mà ngươi lại cười vui vẻ như thế?"
Công chúa thật sự không nhớ rõ vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, hồi tưởng mãi mới đáp: "Hình như cũng không nói gì cả."
"Không nói gì mà đã cười vui như thế."
Giọng điệu hắn cực kỳ khó chịu, công chúa cuống quýt nói: "Chỉ là hôm nay ta tâm trạng tốt, nên mới cười như vậy, người khác nói chuyện với ta, ta không thể nói chuyện lại, cũng chỉ có thể cười cười thôi."
Giải thích này có thể chấp nhận, nhưng điều tiểu vương gia canh cánh trong lòng lại không phải chuyện đó.
"Vậy vì sao ngươi lại chạm vào tóc hắn? Nếu để người khác nhìn thấy, ngươi biết sẽ bị nói thế nào không?"
Công chúa a một tiếng, nói: "Nghiêm trọng vậy sao... Ta chỉ thấy tóc hắn màu vàng, đuôi La Nhã cũng màu vàng, cảm thấy rất kỳ lạ nên mới sờ thử thôi..."
Tiểu vương gia siết lấy tay y, nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi đột nhiên nói: "Cởi đai lưng của ta ra."
Hôm nay hắn đang dùng chiếc đai lưng công chúa tặng, rất nặng, công chúa càng thêm bất an, muốn rút tay về, nói: "Ngươi thả ta ra, ta mới cởi được..."
"Dùng một tay thôi, không cởi được thì ngươi có thể dùng miệng."
Công chúa biết những lời này có ý gì, tai bắt đầu đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Một tay cũng được..."
Dùng hết sức mới rút được chiếc đai lưng ra.
Hách Liên Thanh hôm nay thật đáng sợ, không nhiều lời, cầm lấy đai lưng bẻ thử trong tay.
Bàn tay vừa sờ tóc người khác của công chúa bị hắn nhéo, lông tơ toàn thân dựng ngược, muốn lùi lại phía sau.
Tiểu vương gia nhìn bộ dạng đó của y, cuối cùng cũng mỉm cười, nói: "Ngươi trốn cái gì?"
"Ngươi trông như muốn đánh người." Công chúa vừa khẩn trương vừa nhìn chằm chằm vào chiếc đai lưng trong tay hắn.
Hách Liên Thanh áp đai lưng lên má y, chậm rãi nói: "Sau này biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm rồi chứ?"
Công chúa vội vàng gật đầu, nói: "Ta thật sự không nghĩ nhiều như vậy... Ta không cố ý chọc ngươi giận."
Y vừa nói vừa len lén nhìn vào tay Hách Liên Thanh, lại nhỏ giọng cầu xin: "Ta biết sai rồi, ngươi đừng như vậy nữa, đáng sợ lắm."
Tiểu vương gia sắc mặt đã hòa hoãn nhiều, nửa thật nửa đùa dùng đai lưng nhẹ nhàng gõ lên tay y một cái, nói: "Ta hôm nay đặc biệt tới đưa điểm tâm cho ngươi, vậy mà lại thấy ngươi cười nói với một tên tùy tùng, còn để nhiều người nhìn thấy. Ngươi biết, nếu ở nhà người khác, ngươi sẽ bị phạt thế nào không?"
Công chúa thấy hắn chỉ nhẹ nhàng gõ, không đau lắm, biết chắc tiểu vương gia đã nguôi giận phần nào, lá gan lớn hơn một chút, lẩm bẩm: "Vậy giờ làm sao đây... Ta cũng đâu cố ý làm ngươi mất mặt."
Hách Liên Thanh nhìn y, nói: "Cả buổi chiều nay, ngươi phải dùng để bồi thường cho ta."
Công chúa run run a một tiếng, lí nhí nói: "Tối nay bồi được không?"
Nhưng rõ ràng không có đường thương lượng, đai lưng đã bị chuyển lên cổ tay công chúa, lần này còn quá đáng hơn, Hách Liên Thanh trói cổ tay y vào trụ gỗ khắc hoa đầu giường, đến cánh tay cũng không nhúc nhích nổi.
Công chúa nhìn hắn cởi xiêm y của mình, hoảng hốt khuyên can hắn, nói: "Đừng cắn, còn đau lắm."
Tuy rằng mấy ngày rồi chưa chung phòng, nhưng Hách Liên Thanh cực kỳ thích cắn loạn ở ngực y, lần trước quá kịch liệt, đến mức giờ vẫn chưa hết sưng.
Tiểu vương gia dùng lòng bàn tay vu.ốt ve một hồi, nghe thấy y bắt đầu r.ên rỉ ngượng ngùng, cười nói: "Thoạt nhìn đâu có giống đau đâu."
Công chúa vội nghĩ ra lý do khác, tiếp tục khuyên hắn: "Nếu ngươi làm ta đau quá, ta không cẩn thận kêu lớn, bị người ngoài nghe thấy, còn tưởng tiểu vương gia là một phu quân bạo lực, sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của ngươi đó, đúng không?"
"Ngươi khóc cũng không sao." Tiểu vương gia tuyệt tình nói, "Để người khác nghe càng tốt, biết ngươi bị ta thu phục đến khóc, sau này sẽ chẳng ai dám trêu chọc ngươi nữa."
Công chúa tuyệt vọng đến mức chỉ muốn lập tức ngất đi cho xong.
Nhưng Hách Liên Thanh cũng không cởi hết quần áo của y, chỉ dùng tay trêu chọc, khiến công chúa cảm thấy vô cùng khó chịu, mấy lần muốn ngồi dậy nhưng bị trói quá chặt, hoàn toàn không thể động đậy.
Tới lần thứ hai, công chúa đã bắt đầu giãy giụa lung tung, vì Hách Liên Thanh không cho y thời gian nghỉ, cách trêu chọc này quá mức kích thích, công chúa chưa từng nếm trải, giãy giụa càng lúc càng dữ dội, lần này thật sự rất đau.
Hách Liên Thanh giữ chặt chân y lại, nhìn quần áo mình bị làm bẩn, nói: "Giờ đã khóc rồi sao?"
Hắn nói chuyện nhưng tay vẫn không ngừng, công chúa cũng không rảnh trả lời, vừa khóc vừa giãy giụa một chút, giờ bị hắn ôm chặt, không thể nhúc nhích, chỉ ngửa đầu bất lực.
Lần này kéo dài lâu hơn, công chúa lần thứ hai làm dơ xiêm y tiểu vương gia, trên mặt công chúa đã không phân biệt được là mồ hôi hay nước mắt, đầu nghiêng hẳn sang một bên.
Công chúa nhớ lại sáng nay vừa chuẩn bị ra ngoài thì xiêm y bị ướt, phải quay lại thay bộ đồ mới, quả nhiên ra cửa bất lợi, liền không nên đi.
Y run rẩy liếc nhìn sắc mặt phu quân, thấy hắn lau tay xong lại chạm lên, lập tức run run.
Hách Liên Thanh cũng nhìn vẻ mặt y, hỏi: "Sợ như vậy sao?"
Công chúa nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nói, ngươi không phải chịu, ngươi tất nhiên không sợ!
Nhưng miệng thì không dám nói vậy, chỉ cố gắng dỗ dành hắn, "Ngươi làm ta thành thế này rồi, còn chưa hết giận sao?"
"Ta hết giận rồi."
Công chúa lập tức bừng bừng hy vọng, nói: "Vậy hôm nay coi như bỏ qua nhé, được không?"
"Không được."
Công chúa khiếp sợ, "Vì sao? Ngươi nói hết giận rồi mà!"
Hách Liên Thanh cúi đầu hôn lên má y, nói: "Ta đã nói rồi, cả buổi chiều nay, ngươi phải dùng để bồi thường cho ta."