Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước

Chương 39

Công chúa tỉnh lại thì trời đã tối đen, trong người ê ẩm, y cảm thấy Hách Liên Thanh như là một thợ mộc, đem xương cốt của y tháo ra từng khúc rồi lại gắn lại một lần nữa.

Hách Liên Thanh rót một ly trà, đỡ y ngồi dậy, không hỏi y có muốn hay không, cứ thế ép y uống hết.

Có hỏi cũng vô ích, công chúa đã kiệt sức, đến một câu cũng không muốn nói.

Cả người y mềm nhũn như một cục bông, ngã xuống giường rồi thì không nhúc nhích nữa.

Tiểu vương gia nằm cạnh y, nhẹ nhàng vuốt tóc y, nói: "Mệt đến vậy sao? Gần đây toàn đi ra ngoài cưỡi ngựa, sao lại vẫn dễ mệt như thế?"

Nghe giọng điệu của hắn, cứ như thể y chỉ nằm trên giường cả buổi chiều, chẳng làm gì cả, rồi bỗng dưng kiệt sức mà gục xuống.

Vậy thì mệt là lỗi của ai chứ!

Nhưng vừa nghe đến chuyện cưỡi ngựa, công chúa liền thấy sợ hãi trong lòng, chỉ hừ một tiếng đầy uất ức, không thèm để ý đến hắn.

Hách Liên Thanh vừa ăn sạch y xong, lúc này liền trở nên dịu dàng dễ nói chuyện, giọng điệu cũng bình thản hơn, nói: "Ngươi có lẽ không thấy việc vuốt tóc người khác là gì to tát, nhưng người đó là một tên tùy tùng, hắn và cha hắn đều là nô lệ, còn ngươi thì thân phận như nào? Trong lòng ngươi thật sự không rõ sao?"

Công chúa cảm thấy Hách Liên Thanh vẫn đang trách mình, có phần không vui, nói: "Ta đã nhận sai với ngươi rồi, sao ngươi vẫn cứ không chịu bỏ qua?"

"Ngươi xin lỗi là vì sợ ta giận, chứ không phải vì thật sự biết mình sai ở đâu. Ngươi căn bản không hiểu mình sai chỗ nào."

Công chúa vốn dĩ không đấu nổi hắn, huống chi bây giờ lại đang mệt rã rời, đầu óc mơ màng, liền tuỳ tiện nói: "Ta không nên chạm vào tóc người khác, càng không nên làm mấy chuyện dễ khiến người ta hiểu lầm, ta biết rồi."

Tiểu vương gia hình như bị thái độ dửng dưng của y làm cho tức thêm, đưa tay nắm lấy mặt y, bắt y nhìn thẳng vào mình, nói: "Nếu ngươi là công chúa của Hách Liên gia, thì dù có vuốt tóc ai, hay cùng nô lệ ngồi uống rượu, người khác cũng chỉ thấy nô lệ được thơm lây. Nhưng ngươi là công chúa hòa thân, chỉ cần họ muốn, một cái cớ là đủ để giết ngươi. Ngươi hiểu không?"

Lúc này công chúa mới hơi tỉnh táo lại, hỏi: "Vì sao lại muốn giết ta?"

Hách Liên Thanh dường như cũng đã rất mệt, nói: "Hà Việt tuy nhỏ yếu, nhưng thóc gạo lại dồi dào. Mấy thứ này với bộ tộc sống du mục như chúng ta rất quý giá, chúng ta muốn đánh trận thì phải cần nhiều lương thực tiếp tế. Ngươi cho rằng đưa một công chúa sang là có thể giữ hòa bình mãi sao? Một khi khai chiến, tình cảnh của ngươi sẽ rất nguy hiểm."

Công chúa cuối cùng cũng hiểu ra sự nghiêm trọng của vấn đề, liền dịch người sang, gối đầu lên cánh tay hắn, nhìn hắn nói khẽ: "Ta nghe nói... phụ vương ngươi vẫn luôn bị bệnh."

Hách Liên Thanh khẽ ừ một tiếng, "Nếu ông ấy không bệnh, đầu xuân năm nay đã phát binh đánh Hà Việt rồi."

Công chúa trong lòng trào lên một nỗi sợ hãi sâu sắc, y nhớ tới những chuyện mà người Nam Hồn muốn y làm, dường như có hay không có y, kết cục của Hà Việt cũng chẳng thay đổi gì.

Nghĩ như vậy, y không kìm được mà mở miệng nói: "Nếu sớm muộn gì cũng trốn không thoát, bọn họ còn muốn ta tới nơi này để làm gì chứ......"

Hách Liên Thanh nhìn y, hỏi: "Ngươi còn có chuyện gì chưa nói cho ta biết sao?"

Công chúa thấy hắn lộ ra vẻ mặt đó, theo bản năng có chút bất an, khẽ nói: "Ta nói, ngươi đừng giận ta, ta thật sự chưa từng làm gì cả."

Hách Liên Thanh thấy y có dáng vẻ như chuyện gì cũng không giấu nổi, căn bản không cho rằng y có thể làm ra việc gì kinh thiên động địa.

Nhưng để nghe được lời nói thật hoàn chỉnh đầy đủ hơn từ chính miệng y, tiểu vương gia vẫn rất nghiêm túc đưa ra lời đảm bảo.

Mẹ ruột công chúa vốn không được sủng ái, nhiều năm sống như bị giam lỏng trong thâm cung khiến bà phát điên, những chuyện này khi công chúa mới tới Ô Bắc không bao lâu, tiểu vương gia đã biết rất rõ ràng.

Hắn muốn giữ công chúa bên cạnh, nếu không điều tra kỹ một phen là không có khả năng.

Nhưng đối ngoại, công chúa là con gái Quý phi, hoà thân với nước thắng trận, Hà Việt đương nhiên phải cho y một thân phận dễ nghe hơn một chút.

Công chúa kể hết kế hoạch của người Nam Hồn, trong đó đương nhiên có cả Mạc Trì Dã, chỉ là y giấu đi thân phận của Đồng Vu, bởi vì y biết, Đồng Vu cũng là người Nam Hồn.

Những kế hoạch này nghe qua thì dường như không có vấn đề gì, nhưng tiểu vương gia vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Mẹ ruột công chúa cũng là người Nam Hồn, Mạc Trì Dã biết rõ tình trạng hiện tại của bà, muốn lợi dụng con của bà, cũng không phải chuyện không thể xảy ra.

Tiểu vương gia trầm tư hồi lâu, dù công chúa không nói, hắn cũng có thể đoán ra lai lịch của Đồng Vu.

Nhưng điều khiến hắn thấy kỳ lạ là, dù không có Đồng Vu dẫn đường, Hà Việt vẫn phải chọn ra những công chúa cùng độ tuổi để đưa tới. Những phi tử có quyền thế dĩ nhiên sẽ không nỡ đưa con mình đi, bọn họ sớm muộn cũng sẽ vươn tay đến Bạc Hề Linh.

Vậy thì sự tồn tại của Đồng Vu rốt cuộc là vì điều gì?

Công chúa vẫn còn căng thẳng, chăm chú nhìn hắn, nói: "Ngoài chuyện này, ta còn có một việc riêng."

Hách Liên Thanh bất ngờ nhìn y, hỏi: "Chuyện gì?"

Công chúa thở dài, nói: "Mẫu thân ta đã bệnh nhiều năm rồi, ta nghe nói Ô Bắc có một loại thần dược, có thể chữa bách bệnh, ta nghĩ... Nếu có thể lấy được loại thuốc đó, có lẽ sẽ chữa khỏi chứng điên của mẹ ta."

Hách Liên Thanh nhíu mày, hỏi: "Thuốc gì? Sao ta chưa từng nghe qua."

"Gọi là Thất Tinh Hoàn."

"Không có thứ đó." Hách Liên Thanh khẳng định.

Công chúa lập tức có chút bối rối, "Sao có thể chứ... Nghe nói thuốc này từng chữa khỏi cho vương phi, chỉ là rất hiếm nên không dễ thấy."

Nghe y nói như vậy, Hách Liên Thanh liền hiểu, đáp: "Đó đều là bịa đặt cả."

"Mẫu thân ta xuất thân từ gia đình quyền thế, sau khi gả cho phụ thân ta, trong tay vẫn nắm giữ rất nhiều quyền lực. Ta có một trưởng tỷ, hai ca ca, đều là con ruột của bà. Việc sinh con khiến thân thể bà tổn hại nghiêm trọng. Khi ta còn rất nhỏ, sức khỏe bà đã ngày một yếu đi. Lúc đó đúng vào thời điểm ngoại thích nổi loạn, trong ngoài Ô Bắc rối ren như nồi cháo, bà không thể gục ngã, mới nghĩ ra một câu chuyện như vậy."

Mọi thứ mà công chúa luôn tin tưởng giờ phút này toàn bộ đều tan vỡ, y sững sờ hồi lâu mới hỏi: "Vậy... bọn họ đều tin sao?"

"Tin hay không không quan trọng, chỉ cần bà ấy còn sống, những người kia cũng không dám làm gì, vậy là đủ rồi."

Khi Hách Liên Thanh kể ra những chuyện này, dường như không mang theo chút cảm xúc nào. Có lẽ vì sự tàn khốc của quyền lực và tranh đấu khiến hắn đã không còn dễ đau buồn nữa.

Công chúa vẫn ngẩn người, y nhất thời không thể chấp nhận sự thật này.

Hách Liên Thanh nhìn y, hỏi: "Ngươi đến đây lâu như vậy, sao chưa từng hỏi ta?"

"Ta sợ ngươi nghĩ ta có mưu đồ với ngươi, mới ở lại bên cạnh ngươi."

Hách Liên Thanh cười nói: "Ngươi có mưu đồ thì sao, có mưu đồ càng tốt, ta ngược lại thấy yên tâm hơn."

Công chúa nhìn hắn, nói: "Vì sao lại nghĩ như vậy?"

Hách Liên Thanh nói: "Ngươi vượt ngàn dặm xa xôi đến nơi này, nếu không có mưu đồ, còn phải chịu đựng người Ô Bắc bài xích, nhẫn nhịn bao nhiêu ánh mắt không công bằng, ta sợ ngươi sẽ cảm thấy ta cũng ghét ngươi như vậy."

"Có mưu đồ thì sẽ khác, ta có giá trị với ngươi, ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn, có lẽ ngươi sẽ không dễ dàng căm hận ta."

Công chúa không hiểu hắn nói, "Ghét một người hay không, liên quan gì đến việc người đó có giá trị?"

Câu hỏi ấy khiến Hách Liên Thanh nghẹn lời, chính hắn cũng không rõ có liên quan gì, chỉ là hắn vẫn luôn tin như vậy.

Hắn có thể làm tiên phong cho phụ thân, đồng thuận với tầm nhìn chính trị của phụ thân, hắn mới có thể được đối xử khác với các ca ca, mới có thể mãi đứng trên đỉnh cao, không trở thành vật hi sinh trong việc tranh giành quyền lực.

Công chúa nhìn hắn, nói: "Ngươi nói không có loại thần dược đó, ta cũng không vì vậy mà ghét ngươi. Ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, liên quan gì đến chuyện có giá trị hay không."

Hách Liên Thanh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy y, không nhắc lại chuyện này nữa.

Công chúa rất mệt, y thật sự muốn ngủ một lát.

Tiểu vương gia đột nhiên hỏi: "Ngươi có phải không hiểu gì về tình hình Hà Việt không?"

Công chúa ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu.

Hách Liên Thanh nói: "Hà Việt Vương đã chết vào mùa đông, hai hoàng tử đánh nhau loạn cả lên. Có lẽ đây chính là lý do người Nam Hồn chưa dùng ngươi làm quân cờ, họ muốn đợi Hà Việt tự diệt vong. Chiếm được mảnh đất đó trước thì có lợi hơn nhiều so với việc chiến tranh với chúng ta."

Công chúa lập tức kích động, nói: "Vậy mẹ ta..."

Hách Liên Thanh vuốt tóc y, nói: "Những tin tức này cũng mới truyền đến vào đầu xuân, nhưng e rằng sự việc xảy ra sớm hơn."

Nghe giọng hắn như vậy, trong lòng công chúa đã có linh cảm mơ hồ, nắm chặt tay áo hắn, ngón tay run lên.

Hách Liên Thanh nhẹ nhàng nói: "Về sau ngươi đừng nghĩ tới mấy loại thần dược đó nữa, nếu ngươi đã đến nơi này, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Bạc Hề Linh cảm thấy bản thân thật kỳ lạ, trong lòng y không có nhiều bi thương đến tột cùng, trái lại còn có cảm giác như được giải thoát.

Sống tỉnh táo ở một nơi như vậy, chưa chắc đã là điều tốt.

Nhưng y vẫn rất đau lòng, mẫu thân y khi chưa phát điên, vốn không phải như thế.

Hai người trầm mặc thật lâu, Hách Liên Thanh sờ nhẹ gương mặt y, rồi nói: "Tình hình Hà Việt rất nguy hiểm, ngươi cũng sẽ trở nên nguy hiểm, ta nhất định phải ngồi lên ngôi vị kia, mới có thể giữ được ngươi."

Công chúa lúc này đã hiểu rõ mọi chuyện, có chút nản lòng, nói: "Nếu thực sự muốn giết ta, cũng chẳng cần lý do."

Hách Liên Thanh dường như không muốn nghe y nói những lời như vậy, đột nhiên nắm chặt cổ tay y, nghiêm túc nói: "Cho nên ta mới nói, ta nhất định phải thắng. Trước khi Ô Bắc xảy ra biến động lớn, ngươi tuyệt đối không được làm gì, đừng để ai nắm được điểm yếu của ngươi, hiểu chưa?"

Công chúa nhìn vào mắt hắn, liền biết khoảng thời gian này hắn thật sự rất mệt mỏi. Hắn phải đối phó với các lão nhân gia trong tộc , còn phải đề phòng cả anh ruột của mình.

Biết đâu một ngày nào đó, lại phải tự tay đối đầu với người thân, Hách Liên Thanh không phải người vô tình, khoảng thời gian này trong lòng hắn nhất định chịu không ít giày vò.

Công chúa thấy xót xa, bản thân vậy mà lại không nhận ra, chẳng những không thể san sẻ với hắn, còn khiến hắn lo lắng.

Mắt y ngân ngấn nước, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ta biết rồi, ta sẽ nghe lời ngươi."

Hách Liên Thanh thấy y như muốn khóc, cứ tưởng mình dọa y, liền hôn lên mặt y, nói: "Ta không dữ với ngươi, ta chỉ là quá lo lắng thôi."

Công chúa dựa đầu vào vai hắn, nói: "Không phải vì chuyện đó."

Hách Liên Thanh cảm thấy bản thân nói quá nhiều chuyện nặng nề, hơi hối hận, liền cố ý nói: "Không phải vì ta, chẳng lẽ là vì ta đuổi cái tên tuỳ tùng tóc vàng kia đi nên ngươi thấy tiếc sao?"

Công chúa lập tức trừng hắn, nói: "Ta đã giải thích rồi, sao ngươi vẫn nói chuyện kì lạ thế."

Hách Liên Thanh ôm chặt y, nói: "Ngươi còn dám phát giận với ta à? Ta cố tình đến đưa đồ ăn vặt cho ngươi, kết quả ngươi lại sờ tóc người khác trước bao nhiêu người, ta không tức sao được?"

Chuyện này rõ ràng là công chúa có lỗi, y ậm ừ một tiếng, mới nói: "Ta chẳng phải đã xin lỗi ngươi rồi sao? Khi đó chỉ là thấy lạ quá nên không nhịn được muốn sờ một chút, chứ không có ý gì khác."

"Ngươi không có ý gì, sao ngươi biết người khác cũng không có?"

Công chúa ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Không thể nào đâu, hắn cho dù không sợ ta, chẳng lẽ lại không sợ ngươi sao?"

Hách Liên Thanh không nhịn được cười thành tiếng, nói: "Tâm tư người khác ta đoán không được, ta chỉ biết, gần khuôn mặt của công chúa chúng ta thế này, rất khó không động lòng."

Công chúa thấy những lời này là hắn đang trêu chọc mình, không muốn nói nữa, cúi đầu rụt vào chăn, rầu rĩ nói: "Ta muốn ngủ một lát."

Vừa nãy liều mạng lăn lộn mà lúc này tiểu vương gia lại ngăn cản y ngủ: "Sắp tới bữa tối rồi, ma ma gọi ngươi không được lại trách ta không quản, lại mắng nữa cho xem."

Công chúa và tiểu vương gia có một mối uy hiếp chung, chính là vị ma ma đã nuôi tiểu vương gia từ nhỏ. Vì bà là người nuôi lớn tiểu vương gia, nên có địa vị rất cao trong lòng mọi người, ai cũng kính nể.

Vị ma ma này e là người duy nhất ngoài Ô Bắc Vương có thể mắng tiểu vương gia tới mức hắn không dám cãi lại.

Công chúa hừ một tiếng, nói: "Tại ai chứ, ta dậy không nổi, không đi ăn đâu."

Hách Liên Thanh ghé vào tai y thì thầm nói: "Lát nữa bị ma ma mắng, ngươi cũng đừng lại tỏ vẻ đáng thương nhìn ta, ta cũng không cứu được đâu."

Nghe vậy, công chúa như hiểu ra điều gì đó, liếc hắn một cái, rồi dứt khoát lật người đi ngủ.

Tiểu vương gia khuyên mãi không được, công chúa cứ nhất quyết không chịu phối hợp, chẳng bao lâu thật sự ngủ thiếp đi.

Hách Liên Thanh không còn cách nào, đành nằm xuống cạnh y, cùng nhau ngủ một lát.

Đến bữa tối, thị nữ gọi hai lần thì không dám gọi nữa, vì thế Đồng Vu phải đích thân đến.

Tiểu vương gia lúc này đã tỉnh, công chúa vẫn ngủ say trong lòng hắn.

Đồng Vu nhẹ giọng nói: "Ma ma sắp mắng rồi, tiểu vương gia đi trước đi, để ta gọi thêm lần nữa."

Tuy ma ma rất nghiêm khắc, nhưng từ sau khi công chúa ăn uống đúng giờ, sức khỏe đã khá hơn hẳn, nên không ai dám phản đối bà.

Tiểu vương gia cũng sợ bị mắng, nhưng hắn biết, hôm nay kiểu gì cũng không thoát.

Đồng Vu vỗ nhẹ hai cái, công chúa liền mơ màng mở mắt, híp mắt nhìn nàng, lười biếng nói: "Ta mệt quá, có thể ăn muộn chút không?"

Ban nãy đúng là có hơi bày trò xấu, nhưng đã ngủ rồi thì thật sự không dậy nổi.

Đồng Vu nhìn y một lát, nói: "Vậy cũng được."

Công chúa đột nhiên xoay người, nói: "Ngươi nhớ nói với ma ma vì sao ta không dậy nổi, ngươi hiểu ý ta mà đúng không?"

Nghe giọng điệu đó, Đồng Vu hiểu ngay ý y, cười nói: "Thành ra thế này rồi, còn không quên chuyện đó."

Công chúa đã nhắm mắt lại, còn cười cười, rồi ngủ tiếp.

Đồng Vu chỉ định nhẹ nhàng báo lại một chút, ai ngờ vừa nói xong đã thấy ánh mắt của ma ma như viên đạn bắn qua người tiểu vương gia.

Nhưng lần này ma ma lại không mắng dữ, chỉ khuyên nhủ rất lâu, bảo tiểu vương gia đừng quá buông thả, có hại cho sức khỏe.

Tiểu vương gia toàn bộ quá trình chỉ biết gật đầu vâng dạ, không dám cãi một câu.

Đến khi hắn quay về, công chúa vẫn đang ngủ, nghe thấy tiếng động thì mở mắt nhìn hắn, còn vô thức vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo hắn lại đây, nằm xuống.

Tiểu vương gia nằm xuống, vu.ốt ve vành tai công chúa một lúc, công chúa mới dần tỉnh.

Hách Liên Thanh nói: "Ta bị mắng rồi đấy, trong lòng ngươi chắc dễ chịu hơn rồi chứ."

Công chúa híp mắt cười nói: "Ta đã nói rồi mà, đừng có ban ngày tuyên dâm..."

Hách Liên Thanh chống cằm, áp sát lại gần hơn, nói: "Ngươi đừng khiến ta lo, ta sẽ không như vậy nữa."

Công chúa không tin, nói: "Hai ngày trước ngươi cũng thế với ta, giờ ta vẫn đau đấy... hôm nay càng đau hơn..."

Y vừa nói vừa xoa ngực, lại có chút giận rồi.

Hách Liên Thanh thò tay qua: "Ta xem thử."

Công chúa lập tức cảnh giác, kéo chăn trùm kín người, giận dữ nói: "Không được xem!"

Hách Liên Thanh nhìn y một lúc, hỏi: "Ngươi có biết khi ta thấy ngươi nắm tay người khác, trong lòng ta nghĩ gì không?"

Công chúa vẫn còn buồn ngủ, giọng điệu mơ màng không rõ ràng, nói: "Ngươi đều đã làm rồi, còn hỏi lại vấn đề này làm gì."

"Ta muốn làm nữa, nhưng không chỉ là như vậy."

Công chúa cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn hắn một cái, nói: "Ta chỉ là vô ý thôi, không đến mức phạm lỗi nặng thế chứ?"

Hách Liên Thanh bật cười, đưa tay ôm y vào lòng, nói: "Ta vẫn luôn muốn trói ngươi lại như vậy, muốn làm cho ngươi một sợi xích thật dài, giấu ngươi trong phòng, để ngươi chỉ có thể thấy một mình ta."

Công chúa không thể tin nổi mà liếc hắn một cái, không hiểu sao, y cảm thấy lúc này tiểu vương gia có vẻ đang chịu áp lực quá lớn, tâm lý hình như có chút bất ổn, nên không cùng hắn cãi cọ, đỡ rước hoạ vào thân

Vì vậy công chúa liền che tai mình lại, giả vờ ngủ tiếp.

Bình Luận (0)
Comment