Từ sau lần tiểu vương gia nổi giận, mỗi lần muốn cưỡi ngựa, công chúa đều sẽ sớm một ngày đến hỏi phu quân mình một tiếng, còn nghiêm túc nói rõ hôm sau ai sẽ đi cùng mình cưỡi ngựa.
Tiểu vương gia khi mới nghe thì có chút không quen, công chúa tuy trông ngoan ngoãn, nhưng những việc hắn không vui, y tuyệt đối sẽ không làm.
Trước đây chỉ vì tiểu vương gia không đồng ý để công chúa nuôi dế trong phòng, y còn giận dỗi suốt một ngày.
Cả ngày hôm đó, tiểu vương gia chỉ có thể thấy bóng lưng thê tử mình.
Hắn cố giải thích với công chúa, đó không phải dế mèn, mà là cửu hương trùng, chỉ là thê tử nhà hắn không phân biệt nổi côn trùng gì, chỉ cảm thấy phu quân không hiểu mình.
Cuối cùng, hắn phải mời tới vị đại phu mà công chúa ghét nhất, để mang con trùng đó đi luyện dược, còn dẫn y đi tận mắt chứng kiến, khi ấy trong nhà mới coi như yên ổn lại.
Vì vậy, tiểu vương gia thấy công chúa đứng trước mặt mình, từng câu từng chữ báo cáo, trong lòng cảm thấy chấn động không nhỏ. Hắn thậm chí có chút tự trách, chẳng lẽ mình thật sự đã quá đáng, khiến y sợ đến mức như thế.
Công chúa báo cáo xong xuôi, rất nghiêm túc nói: "Ta cái gì cũng đều nói rõ cho ngươi, nếu lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi muốn truy cứu cũng đừng có tìm ta."
Tiểu vương gia siết chặt quyển sách trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cho nên ngươi vòng vo cả buổi, là muốn phủi sạch trách nhiệm trước à?"
Công chúa vội vàng xua tay, "Không phải ngươi bảo sao? Phải nghe lời ngươi, ta làm gì cũng nói với ngươi, có chuyện gì, ngươi không được nổi giận với ta nữa."
Tiểu vương gia nhìn chằm chằm y một lúc, cảm thấy bản thân có phần lo lắng quá, đầu óc y như vậy, căn bản không nhớ nổi hai chữ "giáo huấn".
Hách Liên Thanh quay về nhìn sách, không để ý mà ừ một tiếng.
Công chúa thấy vậy thì yên tâm, nhưng để tỏ ra không ham chơi, y vẫn ngồi lại bên cạnh tiểu vương gia một lát, bưng đến một đĩa nho, bắt đầu lột vỏ.
Lột được vài quả thảm đến không nỡ nhìn, công chúa liếc mắt, tự mình ăn luôn, cố lột ra một quả đẹp để đút cho phu quân.
Sau bao nỗ lực, bản thân tự ăn quá nửa đĩa nho mà vẫn chưa chọn được quả vừa ý, ăn không nổi nữa mới qua loa nhét cho phu quân một quả chưa lột vỏ, rồi chuồn mất.
Mọi khi cưỡi ngựa về công chúa đều rất vui, hôm nay lại ngồi xổm một góc, vẻ mặt ủ rũ không vui.
Càng kỳ lạ hơn, rõ ràng là hắn đã về đúng giờ dùng cơm chiều, thế mà trên bàn không thấy bóng dáng công chúa đâu, khi đi tìm, tiểu vương gia thấy công chúa đúng là tiến bộ, vậy mà dám ăn cơm không đúng giờ.
Nhưng nhìn tình hình, rõ ràng đã có chuyện, Hách Liên Thanh nhìn Đồng Vu đang canh cửa, rồi dò hỏi
Chuyện cũng đơn giản thôi, hôm nay ma ma cố ý muốn dạy công chúa thêu hoa, nhưng y đến vòng hoa cũng đan rối tinh rối mù, bắt y thêu hoa chẳng khác gì muốn mạng y.
Từ trước đến nay công chúa điện hạ luôn ngoan ngoãn nghe lời ma ma, thế nhưng hôm nay lại phản kháng.
Ma ma khuyên bảo y, "Ngươi xem, đôi uyên ương thêu trên đệm rất đẹp, nếu tự tay ngươi thêu được một bức, chẳng phải rất có ý nghĩa sao?"
Công chúa ban đầu còn định làm ra vẻ một chút, nhưng đến sợi chỉ y cũng không xuyên nổi, càng ngày càng mất kiên nhẫn, bất ngờ úp mặt xuống bàn trước mặt ma ma, giả bộ ngất xỉu.
Đáng tiếc, trừ phu quân, không ai diễn cùng y trò này, ma ma lập tức đỡ y dậy, vẫn kiên trì tiếp tục dạy dỗ.
Nhưng công chúa phản kháng mạnh mẽ, ma ma liền dẫn y đến mép giường, cầm lấy gối đầu của công chúa, nói: "Ngươi xem hoa này, rất đẹp mà còn đơn giản..."
Ma ma định đặt xuống, lại phát hiện dưới gối công chúa có không ít đồ vật.
Công chúa có thói quen giấu những đồ vật gần gũi với y ở dưới gối, đến giờ, dưới gối y đã trở thành kho báu hoa mắt.
Liếc một cái liền thấy một quyển sách mở ra, tranh vẽ bên trong quá mức lộ liễu, công chúa chưa kịp phản ứng, quyển sách mà y vất vả xin về từ tay Hách Liên Thanh cứ như vậy bị tịch thu.
Công chúa thích nhất quyển sách này, như nào cũng không chịu bỏ, vẫn luôn quấn lấy ma ma, xoay quanh bà.
Ma ma thật sự không chấp nhận được, dưới sự nghiêm khắc của mình, công chúa ngoan ngoãn nghe lời nhất trong mắt bà lại giấu loại sách cấm này.
Dù sao ma ma cũng chẳng chờ mong tiểu vương gia có thể giúp bà làm gì, mỗi ngày hắn đều chỉ biết bao che cho thê tử của mình, mặc kệ là việc có nên làm hay không, chỉ cần công chúa làm nũng, hắn liền không còn nguyên tắc!
Dạo này công chúa rất nghe lời, ma ma còn đối xử dịu dàng với y hơn cả tiểu vương gia, nhưng hôm nay bà lại về vẻ cứng rắn ban đầu, công chúa năn nỉ còn bị ma ma mắng vài câu, nói y không cần giữ loại đồ vật này, nếu để người khác biết, sẽ rất khó coi.
Công chúa nào để ý nhiều như vậy, y chỉ biết sách rất đẹp.
Nhưng quấn lấy ma ma hồi lâu vẫn bị vô tình tịch thu, công chúa liền trốn trên giường tự giận dỗi, cơm cũng không chịu ăn.
Công chúa càng nghĩ càng buồn, y biết tiểu vương gia cũng sợ bị ma ma mắng, ngay cả nơi nương tựa duy nhất cũng chẳng có, sách của y làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải đi trộm lại?
Nhưng y làm chuyện này là chột dạ, nếu bị phát hiện, sẽ không biết ra sao.
Công chúa tự nghĩ đối sách, không hề phát hiện tiểu vương gia đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Bị ôm bất ngờ, công chúa giật mình quay đầu lại nhìn thấy người, càng cảm thấy tủi thân, muốn nói lại thôi, lại cảm thấy không có hy vọng, cuối cùng buồn bã lau nước mắt không lên tiếng.
Biểu cảm ấy rõ ràng đến nỗi tiểu vương gia vừa nhìn đã hiểu y nghĩ gì, bật cười nói: "Ta đều biết rồi, sao lại uất ức thế này? Ngươi không tin ta có thể giúp ngươi lấy lại à?"
Công chúa cảm thấy hắn cố ý giả vờ ngốc, có chút tức giận, không muốn để ý đến hắn, suy nghĩ đổi hướng giận.
Còn chưa kịp đổi, quyển sách y đau khổ cầu xin đã xuất hiện ngay trước mặt.
Công chúa ngơ ngác mà nhìn chằm chằm một lúc, lập tức giành lại kiểm tra một lần, thấy chỗ bị xé cũng giống nhau, lập tức tan hết giận.
Tiểu vương gia ngồi xuống bên cạnh, nhìn y hớn hở, cười trêu: "Không cảm ơn phu quân của ngươi một tiếng sao?"
Công chúa lập tức hôn hôn lên má hắn một cái, áy náy nói: "Ta tưởng ngươi không dám đi xin về chứ."
Hách Liên Thanh buồn cười nói: "Có chuyện gì mà ta không dám, nhìn ngươi buồn vậy, ta sao có thể không giúp ngươi lấy về."
Công chúa còn chưa kịp nói ra lời cảm ơn, tiểu vương gia đã buông thêm một câu "nhưng mà".
Công chúa lập tức cảnh giác ôm sách bảo vệ, nói "Không phải lại muốn thu mất như bánh điểm tâm đấy chứ?"
"Không lấy sách ngươi." Tiểu vương gia nói, "Nhưng ma ma sợ ngươi học cái xấu, ngày mai sẽ nói chuyện đàng hoàng với ngươi."
Nói nghe nhẹ nhàng, chứ chắc chắn là lại dạy bảo.
Nhưng dạy bảo so với bị tịch thu vẫn còn tốt, công chúa nghĩ vậy, lòng lại vui lên.
Tiểu vương gia nhìn y một lúc, dùng lòng bàn tay cọ cọ má y, bói: "Tâm trạng giờ tốt rồi chứ, đi ăn cơm được chưa?"
Hắn cười khẽ, trêu: "Ngươi biết ma ma vừa nói gì không? Bà nói, công chúa nhìn qua rất nghe lời, ai ngờ cố chấp lại ngang như vậy."
Công chúa giờ lại có chút xấu hổ, nói: "Chẳng qua chỉ là một quyển sách thôi mà, sao lại học xấu được."
Hách Liên Thanh chỉnh lại tóc cho y, vẫn nhịn cười không nổi, nói: "Ngươi là người đầu tiên dám bực với ma ma, thật đúng là công chúa dũng cảm."
Công chúa nhớ lần trước hắn cũng nói câu này, nhưng lần đó là giận y nên nói mát như vậy. Hôm nay y mới nghe ra, Hách Liên Thanh chỉ là đang xem náo nhiệt!
Nhưng nể mặt quyển sách, y quyết định không chấp nhặt với hắn.
Công chúa nghĩ một lúc, mới nói: "Ma ma đối với ta cũng tốt lắm, chỉ cần bà đừng lấy sách của ta, ta sau này cũng không bực bội với bà nữa."
Tiểu vương gia rất thích y như vậy, bất kể chuyện gì xảy ra, vẫn có thể nhìn ra mặt tốt của người khác, trong lòng dường như chưa từng mang oán hận.
Hắn cứ thế nhìn công chúa, cúi xuống hôn nhẹ lên trán, dịu dàng nói: "Đúng là cục cưng ngoan."
Xuân qua hạ đến, công chúa đến đây vào tháng sáu năm trước, như một món quà sinh nhạt dành cho tiểu vương gia.
Tiệc cưới qua loa, phu quân về muộn, vốn tưởng sẽ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể sống sót qua buổi tiệc, không ngờ mọi việc lại thuận lợi bất ngờ, lúc này y không phải chịu bất cứ đau khổ nào.
Thời gian trôi qua, đến lúc chuẩn bị tiệc sinh nhật, mọi người đều biết rằng công chúa sinh nhật chỉ cách tiểu vương gia ba ngày, khác hẳn với năm trước, không ai biết.
Tiệc không chỉ đơn giản là tổ chức, mà còn phải làm thật hoành tráng.
Ô Bắc Vương suốt mấy tháng liền nằm trên giường bệnh, mùa hè đến, thân thể tựa hồ cũng có dấu hiệu hồi phục, khắp Ô Bắc tràn ngập khí sắc vui mừng, cũng tiện thể tổ chức một buổi tiệc mừng, nhằm xua tan không khí ảm đạm.
Tuy nhiên công chúa chưa quen với tiệc sinh nhật náo nhiệt như vậy, mỗi khi tiệc kéo dài quá lâu, y đều không chịu nổi, tiểu vương gia đành phải chắn khách cho y, chỉ cần đến buổi tối có mặt trong tiệc là được.
Giữa hè, cỏ xanh mướt, các bộ tộc phân tán cũng bắt đầu tụ hội lại, các bộ tộc thuộc Hách Liên gia ở bên ngoài nhiều năm cũng nhân cơ hội này đến xem náo nhiệt.
Từ danh nghĩa là tổ chức sinh nhật cho tiểu vương gia và công chúa, nhưng thực chất là để xem Ô Bắc Vương rốt cuộc có thật sự hồi phục hay không, hay chỉ là cái vỏ mạnh mẽ.
Ô Bắc Vương cũng rất cần một cơ hội như vậy để cảnh cáo những người hai lòng.
Tiệc tối, công chúa được phép uống vài chén rượu nho, y liền có chút lâng lâng, ngồi chưa hết nửa tiệc đã bồn chồn, đứng dậy muốn ra ngoài hít thở không khí.
Tiểu vương gia tất nhiên lo lắng, bảo Tang Nhung đi theo, dặn dò công chúa đi sớm về sớm.
Hôm nay rất náo nhiệt, công chúa không muốn cứ ngồi lì trên ghế, luôn phải giữ nụ cười như rối gỗ, y không có sự kiên nhẫn như Hách Liên Thanh, có thể ngồi nói chuyện với sư phó suốt cả buổi chiều.
Bỗng nhiên, từ phía xa vọng lại tiếng rèn sắt, công chúa nhìn thấy những tia lửa bắn ra, không khỏi tò mò, muốn đến xem thử.
Nhưng nơi đó thực sự rất hỗn loạn, Tang Nhung lo lắng, liền nhắc nhở Đồng Vu một tiếng, muốn nàng ngăn cản một chút.
Tang Nhung không dám nói nhiều, sợ rằng sẽ chọc giận công chúa đang vui vẻ, sợ y cáo trạng mình với tiểu vương gia.
Công chúa đã say chuếnh choáng, Đồng Vu vội nắm lấy tay y, khuyên can mãi công chúa mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn tiếc nuối nhìn về phía đó một lần nữa.
Tang Nhung thấy vậy liền nói: "Công chúa thích thì đợi thêm hai ngày nữa sẽ làm một lần nữa, chỉ để công chúa xem."
Công chúa rất thích những buổi náo nhiệt thế này, thích hòa mình vào đám đông, không ai nhận ra ai, như vậy mới chơi vui. Nếu chỉ làm một mình cho y xem, vậy thì có gì thú vị.
Vì thế, y không tỏ thái độ gì, có chút thất vọng quay về.
Trên đường trở lại, họ gặp một nhóm người khác đang tiến về phía tiệc, người dẫn đầu có vẻ có thân phận đặc biệt, công chúa nhận ra ngay khí chất không bình thường.
Tang Nhung giải thích: "Đó là Vương gia Cách Nặc, cũng thuộc họ Hách Liên, là đường huynh của tiểu vương gia."
Nếu là người trong Hách Liên gia, chắc chắn là khách quý, vì vậy bọn họ không dám nấn ná, nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi.
Công chúa ngồi xuống, vị Vương gia Cách Nặc cũng đã ngồi xuống, nhìn thấy y thì đứng lên, nâng chén rượu, nói: "Đã sớm nghe nói tiểu vương gia cưới được một người như tiên, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."
Công chúa đang giấu tay dưới bàn lột đậu phộng, nghe vậy liền xấu hổ, không biết nên lột tiếp hay không, ánh mắt cầu cứu dừng trên người phu quân.
Tiểu vương gia không định để y trả lời lời nói này, liền tự nhiên mà chuyển đề tài, hai người bắt đầu trò chuyện về chuyện khác, ánh mắt dần rời khỏi công chúa.
Câu chuyện nghe có vẻ giả tạo nhưng vẫn bình tĩnh, không biết nói gì, Cách Nặc lại đứng lên muốn kính rượu, không chỉ muốn kính, mà còn tiến đến chủ vị kính rượu.
Hách Liên Thanh vốn không thích đường huynh này, lòng dạ thâm sâu, trong quãng thời gian phụ vương lâm bệnh, mật thám của hắn qua lại càng thêm nhộn nhịp.
Việc đó chưa tính, hôm nay người này luôn nhìn chằm chằm công chúa, khiến tiểu vương gia trong lòng rất không thoải mái, huống hồ, người này lần lại quay lại đây, vốn là có mưu đồ.
Hách Liên Thanh hiểu rõ, Cách Nặc có dã tâm lớn, không phải kẻ háo sắc, gã làm như vậy, chỉ là để khiêu khích.
Chỉ là hắn vẫn không chịu đựng được nam nhân khác nhìn thê tử mình bằng ánh mắt trắng trợn như vậy, dù thê tử căn bản không nhận ra, ánh mắt đó mạo phạm như nào.
Dù công chúa không biết, nhưng vẫn nhận ra tâm trạng phu quân không tốt.
Y nghĩ, có lẽ do người này cũng tóc vàng.
Từ sự việc lần trước, Hách Liên Thanh đã ghét tóc vàng, kể cả khi Tang Nhung mang con thỏ săn được trở về, hắn cũng chỉ muốn chọn lông màu đen, màu trắng, màu vàng đều không muốn.
Công chúa thầm cảm thấy tự đắc vì mình nhạy bén, vì vậy không làm gì bốc đồng, chỉ lặng lẽ quan sát phản ứng phu quân.
Quả nhiên, Hách Liên Thanh không để công chúa phải tiếp ly rượu kia, hai người uống liên tiếp bốn ly rượu trong bầu không khí căng thẳng.
Hôm nay là sinh nhật của công chúa, cũng là sinh nhật tiểu vương gia.
Công chúa đã nhận được rất nhiều quà, Hách Liên Thanh luôn tặng y những món quà bất ngờ, một năm qua, y đã thấy đủ món quà hiếm lạ.
Đây là lần đầu tiên họ cùng nhau trải qua sinh nhật, công chúa muốn chuẩn bị một món quà đặc biệt cho phu quân.
Những món vàng bạc châu báu chắc chắn không thể làm Hách Liên Thanh cảm thấy mới mẻ, vì hắn từ nhỏ đã thấy nhiều.
Còn một ngày nữa là đến sinh nhật tiểu vương gia, công chúa đã đọc rất nhiều sách, nhưng không có quyển sách nào dạy cách làm phu quân vui vẻ.
Công chúa đang âm thầm buồn bã, thì bị ma ma gọi đi nghe dạy bảo lần trước.
Dù đã dự đoán được nội dung, nhưng vì giữ được quyển sách yêu thích nhất kia, công chúa chỉ có thể cúi đầu nghe giáo huấn, không dám phản kháng.
Nói mãi, lại nói đến sách cấm, công chúa vốn dĩ đang mơ màng sắp ngủ, không biết nghe gì, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng hay.
Ngày hôm sau là sinh nhật tiểu vương gia, công chúa nghĩ tối nay nhất định phải ở bên cạnh phu quân, cùng nhau đón đêm này.
Hách Liên Thanh gần đây rất bận rộn, nhưng vẫn kiên trì mỗi đêm đều đến trướng công chúa để ngủ.
Công chúa nghĩ, mỗi ngày đều là Hách Liên Thanh đến tìm y, hai ngày đặc biệt này, y nên chủ động đến tìm hắn.
Gần đây, sư phó của tiểu vương gia hay ở lại muộn, dù có chậm chạp như công chúa cũng biết sắp có chuyện xảy ra, ai cũng đều căng thẳng.
Đối với loại chuyện này, công chúa không có cách nào san sẻ cùng hắn, nhưng đơn thuần an ủi phu quân, y vẫn có thể làm được.
Trước đó công chúa đã dò hỏi, biết sư phó mặt mày đáng sợ đã rời đi, lúc này mới lén lút đến trướng của phu quân.
Y sẽ không hỏi Tang Nhung bất kỳ điều gì, vì Tang Nhung rất trung thành, chỉ nghe hách Liên Thanh, nếu y dặn dò Tang Nhung giữ bí mật, thì rất nhanh Hách Liên Thanh sẽ biết toàn bộ kế hoạch.
Ngày hè nóng bức, công chúa mặc trang phục mỏng manh đơn giản, hôm nay lại có gì đó khác thường.
Đêm tối tĩnh lặng, trong trướng tiểu vương gia vẫn sáng đèn, như mọi khi hắn đều muộn mới đến trướng công chúa, lúc ấy công chúa đã ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại, mới biết bản thân ngủ trong lòng hắn.
Y vừa mới đi vào, tiểu vương gia lập tức phát hiện ra, vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Công chúa tiến đến gần hắn, liếc mắt đưa tình mà nhìn hắn một lúc, nói: "Ngày mai là sinh nhật của ngươi, hôm nay ta đến đây với ngươi, vậy ngày mai khi ngươi mở mắt là có thể nhìn thấy ta."
Tiểu vương gia trong lòng vui mừng, nhưng cũng đau lòng, nói: "Đã trễ như vậy rồi, đêm khuya không dễ đi."
Công chúa cười đáp: "Vậy ta sẽ không đi nữa."
Y vừa nói vừa nâng tay lên, nói: "Ta đã tắm rửa xong rồi mới đến."
Hách Liên Thanh có cảm giác hôm nay công chúa khác thường, vì chưa bao giờ y lại làm những chuyện quá đỗi ái muội như vậy.
Công chúa nắm tay hắn, ngượng ngùng, thì thầm nói: "Ngươi cho mọi người ra ngoài đi, ta có quà muốn tặng ngươi."
Lời nói này không cần giải thích.
Trong trướng yên tĩnh, ánh đèn dầu lay động cũng tắt bớt hai ngọn, càng làm không khí thêm phần lạ lùng.
Hách Liên Thanh nhìn y muốn cởi áo ngoài, nói: "Đã đến đây rồi, đổi chỗ cởi đồ đi."
Công chúa hơi nghiêng đầu, tưởng hắn muốn lên giường, lại không ngờ Hách Liên Thanh quét hết sách trên bàn xuống, một tay đỡ dưới đầu gối y, đặt y ngồi trên bàn thấp.
Công chúa đột nhiên muốn rút lui, vì bàn là nơi nghiêm túc, không thể làm chuyện đó ở đây.
Tuy nhiên Hách Liên Thanh không động đậy, vẫn ngồi tại chỗ, hơi ngầng đầu nhìn y, nói: "Ngươi có chuẩn bị quà tặng ta, sao còn do dự, muốn đổi ý sao?"
Công chúa lắc đầu: "Đương nhiên không đổi ý... Nhưng thật sự muốn làm chuyện này ở đây sao?"
Hách Liên Thanh giả vờ ngạc nhiên, "Ta cứ tưởng ngươi đến đây là muốn thử kiểu mới."
Công chúa đúng là có chuẩn bị, nhưng việc này không nằm trong kế hoạch y.
Nhưng cũng không sao, dù sao muốn tặng quà cho phu quần, chỉ cần hắn vui vẻ là được.
Công chúa vốn mặc ít, chiếc áo ngoài nhẹ nhàng ném đi, lộ ra chiếc áo trong đơn giản.
Kiểu áo trong này không phải là hiếm đối với tiểu vương gia, nhưng loại hôm nay lại có một không hai.
Chỉ có hai dải dây mảnh buộc chéo, chiếc áo lụa mỏng dính sát vào người, ngắn hơn bình thường, chỉ vừa đủ che đi nửa phần bụng dưới, chất liệu lại nhẹ nhàng, mờ mờ ảo ảo.
Hoa văn cũng khác hẳn bình thường, trên ngực còn thêu thêm một đôi tai thỏ nhỏ xinh.
Hách Liên Thanh thật sự không rõ y lấy thứ này từ đâu ra, nhưng lúc này hắn cũng không có tâm trạng để nghĩ nữa, hắn vươn tay ra khẽ vuốt đôi tai thỏ đầy ý vị này.
Sạch sẽ ngồi trước mặt tiểu vương gia như vậy, đối với công chúa cũng là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ, y có chút không chịu được ánh mắt rực lửa như vậy, muốn mở miệng bỏ qua bước này.
Nhưng chưa kịp nói gì, liền nghe tiếng thông báo vội vã bên ngoài.
Là sư phó của tiểu vương gia đến, dường như có việc gấp, thị vệ biết bên trong có ai, nhưng nhất thời không ngăn được, giọng nói đầy vẻ hoảng loạn.
Người hoảng loạn nhất là công chúa, người đang gây họa đây, hai người đều luống cuống tay chân, công chúa vội trùm áo khoác lên người, không biết trốn đi đâu, cuối cùng tuyệt vọng cuộn tròn lại, rúc vào dưới đầu gối phu quân.
Bàn thấp, nếu sư phó không lại gần, miễn cưỡng có thể giấu được.
Tiểu vương gia vốn dĩ cũng rất hoảng, nhưng giờ lại không thể nhịn được mà bật cười, nhanh chóng lấy áo khoác của mình che cho công chúa vừa lúc sư phó bước vào.