Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước

Chương 41

Dưới lớp áo choàng của tiểu vương gia, công chúa chỉ lờ mờ thấy ánh nến le lói, nghe được tiếng bước chân của sư phó đang dần tiến lại, cùng với tiếng tim đập dồn dập của chính mình.

Sư phó dừng lại cách đó không xa, trong trướng ánh đèn dầu tối tăm, dường như ông không phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ lo nói rõ cục diện đoạt vị đang vô cùng cấp bách.

Khi nãy quá mức vội vàng, y chỉ lo làm sao có thể thu nhỏ hết sức, hiện tại vừa trốn được một lúc, công chúa đã có chút chịu không nổi, lặng lẽ cử động chân.

Tiểu vương gia lập tức cảm nhận được y khó chịu, liền thẳng người lên, chỉnh lại y phục, khéo léo che đi động tĩnh của công chúa.

Công chúa tay bám chặt đầu gối phu quân, mặt dán lên đùi hắn, Hách Liên Thanh thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng rực phả ra từ công chúa, khiến hắn thật sự có chút ngồi không yên.

Tiểu vương gia qua lớp áo, nhẹ nhàng vu.ốt ve đầu công chúa, trong tình cảnh như vậy, hắn vẫn có thể bình tĩnh đối đáp với sư phó.

Ban đầu công chúa còn nghĩ mình không nên nghe những chuyện này, cố gắng dời sự chú ý đi nơi khác, nhưng rất nhanh y phát hiện ra mình căn bản không hiểu hai người kia đang nói gì, nói chuyện mà cứ như đánh đố.

Thế cũng tốt, đợi lâu như vậy cũng có chút mệt mỏi. Công chúa bắt đầu lo lắng, nếu còn nói tiếp, không biết phu quân của y còn có tâm trạng khám phá quà hay không.

Công chúa cảm thấy chân mình bắt đầu tê rần, định lặng lẽ dịch chuyển một chút, thì sư phó bỗng nhiên ngừng lời giữa chừng, khiến cả hai đều giật mình.

Sư phó trầm mặc một lát rồi mới nói: "Sao lại không thắp thêm đèn, tối thế này."

Hách Liên Thanh vội đáp: "Định đi ngủ nên chỉ để lại một ngọn đèn."

Sư phó lúc này mới ý thức được đã khuya, cũng không lưu lại thêm, cuối cùng cũng lên tiếng cáo từ.

Trong trướng vất vả mới yên tĩnh trở lại, công chúa vẫn cứ nằm im trên đầu gối hắn, không nhúc nhích. Hách Liên Thanh vén áo choàng phủ lên người y ra, thấy nửa gương mặt công chúa áp lên đùi mình, không nhịn được đưa tay khẽ chạm vào môi y.

Công chúa cuối cùng cũng mở mắt nhìn hắn, Hách Liên Thanh cùng y, ánh mắt chạm nhau một lúc liền biết không ổn — công chúa mệt rồi.

Công chúa còn có chút sợ sệt, dùng khẩu hình hỏi: "Đi rồi sao?"

Hách Liên Thanh nhẹ giọng đáp ừ, rồi đỡ y ngồi dậy, xoa xoa dấu hằn đỏ trên má y, cười nói: "Giờ mà đã mệt thì không được đâu, quà ta còn chưa khám phá xong."

Công chúa trở mình trên đùi hắn, đưa tay ôm lấy cổ hắn, mặt vùi vào trước ngực hắn, rầu rĩ nói: "Chân tay đều tê rần hết rồi... Phải trốn lâu như vậy."

Tiểu vương gia liền bóp bóp chân cho y, nói: "Ta cũng không ngờ sư phó lại bất ngờ quay lại, may mà không bị phát hiện."

Công chúa nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Nếu bị phát hiện, chắc chắn lại mắng ta."

"Ai dám mắng ngươi?"

Công chúa khịt mũi nói: "Ta mặc thế này, sư phó ngươi chắc chắn càng thêm ghét ta."

Hách Liên Thanh đỡ y ngồi thẳng, để y tựa vào lòng mình với tư thế thoải mái hơn, nói: "Bọn họ chỉ mong ta tranh đua một chút thôi, tính toán bao năm như vậy, nếu ngã ở phút cuối, ta chẳng còn gì cả, bọn họ cũng sẽ chết theo ta, vì vậy nên khó tránh khỏi nghiêm khắc."

Công chúa ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Thì ra làm con cháu vương thất đều là như vậy."

Hách Liên Thanh cười nói: "Muốn quyền lực, muốn vinh hoa phú quý, lại còn muốn ngủ yên giấc, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng thế."

Công chúa nghiên người tựa sát vào người hắn, nói: "Nếu ngươi thắng, có phải sẽ không cần đề phòng nhiều như vậy nữa không?"

Hách Liên Thanh đáp: "Không biết, có lẽ sẽ tốt hơn chút."

Công chúa chẳng biết nghĩ tới chuyện gì, bỗng nhiên đổi tư thế, ậm ừ một tiếng rồi lại nuốt lời định nói vào trong.

Hách Liên Thanh cúi xuống nhìn y, tay bắt đầu không đàng hoàng mà lần mò vào cổ áo y, hỏi: "Ngươi còn muốn nói gì?"

Công chúa đè tay hắn lại, có chút không vui, "Chờ ngươi kế thừa vương vị, có phải sẽ cưới rất nhiều phi tử không?"

Hách Liên Thanh buồn cười nói: "Phụ vương ta cũng chỉ có một thê tử, vì sao ta phải cưới nhiều phi tử?"

"Nhưng mà... ta..." Theo lý, y cũng nên gọi Hà Việt Vương là phụ vương, nhưng công chúa lại không gọi ra được, vì y từ trước giờ chưa từng gặp người phụ thân này.

Nghĩ vậy, y đổi cách nói, "Ở Hà Việt, vương thất có rất nhiều phi tử, chỉ riêng trong cung Hà Việt thôi cũng đã rất đông người."

Hách Liên Thanh nói: "Sẽ không đâu, đời này ta chỉ có mình ngươi là thê tử."

Công chúa vẫn không hoàn toàn yên tâm với những lời như vậy, lại thở dài một hơi. Nhưng nghĩ tới mục đích đêm nay, y quyết định không nhắc lại những chuyện khiến cả hai đều mất vui nữa, mà muốn tiếp tục việc còn dang dở ban nãy.

Chỉ là tiểu vương gia nhạy cảm vô cùng, vừa thấy phản ứng của công chúa liền đoán được y còn băn khoăn trong lòng, ngược lại gặng hỏi: "Ngươi không yên tâm với ta sao?"

Công chúa hậm hực đáp: "Không phải ý đó... Chỉ là cảm thấy, thân phận của ngươi khác rồi, suy nghĩ có lẽ cũng sẽ thay đổi."

Hách Liên Thanh nói: "Ta đã hứa với ngươi biết bao nhiêu lần, tại sao ngươi vẫn không yên tâm? Những lời này ta nói nhiều, lại giống như không chân thành, nhưng nếu không nói, ta lại sợ ngươi không hiểu."

Đêm đã khuya, ngày mai chính là sinh nhật tiểu vương gia, cũng là tròn một năm bọn họ thành thân, đây là lần đầu tiên họ thật sự ở bên nhau đón sinh nhật. Công chúa thật lòng không muốn vì chuyện này mà khiến hắn buồn bực, bèn qua loa nói: "Ta biết rồi, không nói nữa, muộn rồi."

Mấy ngày gần đây, thời tiết thay đổi, trong lòng Hách Liên Thanh cũng đầy bất an, nhưng hắn không thể chịu đựng nổi ngay cả thê tử cũng không tin tưởng hắn.

Câu nói vô tâm của công chúa, tiểu vương gia lại không chịu bỏ qua, cứ nhất quyết muốn biết lý do công chúa không tin mình, như thể nếu công chúa không nói rõ, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.

Công chúa cũng bắt đầu sốt ruột, nói: "Ta hôm nay không phải tới cãi nhau với ngươi, vốn chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi làm gì cứ mãi không chịu buông, ta nói, ngươi có thể làm ta không lo lắng sao?"

Hách Liên Thanh cảm thấy những lời này thật sự quá vô lý, có chút tức giận, nói: "Nỗi lo của ngươi đều vì ta, ta muốn giúp ngươi diệt trừ mối họa, vậy mà lại khiến ngươi khó chịu."

Lại bắt đầu, công chúa quá quen với giọng điệu bực dọc của hắn, cái kiểu trách móc tưởng như đang tự trách bản thân, nhưng kỳ thực là đang âm thầm giận dỗi.

Công chúa cũng vô cùng tức giận, rõ ràng mình có ý tốt, thế nào chỉ vài câu lại đắc tội với hắn. Chỉ vì một hai câu nói lỡ lời mà vị phu quân này của mình luôn không chịu bỏ qua, lần nào cũng phải truy hỏi đến cùng, bằng không thì còn bị hắn trả thù!

Nhưng y cũng không muốn cãi nhau, liền tức giận mà im lặng.

Tiểu vương gia cũng cảm thấy vô cùng ấm ức, nhưng lại không có cách nào trước sự im lặng của công chúa, đành nói tiếp: "Rốt cuộc ta đã làm gì không tốt, luôn khiến ngươi không cảm thấy an toàn, khiến ngươi nghĩ rằng ta sẽ cưới thêm một đống người về để chọc tức ngươi?"

Công chúa không muốn tiếp tục chủ đề này, tức giận cởi áo khoác ném sang bên cạnh, nói: "Ngươi còn muốn quà sinh nhật hay không?"

"Quà sinh nhật của ta còn đang thở phì phò, ta nào dám khám phá." Hách Liên Thanh càng hăng hái hơn!

Công chúa tức tối trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ta không trả lời ngươi, ngươi định cứ thế cùng ta ngồi im cả đêm sao?"

Tiểu vương gia thấy y muốn đứng dậy, liền vòng tay siết chặt eo y, tuy không nói gì nhưng ôm y rất chặt, không cho y chút cơ hội trốn tránh đối thoại.

Công chúa giãy giụa không được, tức giận một lúc cũng đành buông xuôi, bực tức nói: "Bởi vì xưng hô."

Hách Liên Thanh có chút không phản ứng kịp, nghi hoặc hỏi: "Xưng hô gì?"

Công chúa dường như cảm thấy khó mở miệng, do dự hồi lâu, rồi nghiêng mặt nổi giận cắn một cái lên cánh tay hắn, nói: "Chính là cách bọn họ gọi ta! Ta đã gả cho ngươi lâu như vậy, dường như chẳng ai chịu thừa nhận ta."

Hách Liên Thanh lập tức hiểu ra ý của y, mọi bực bội trong lòng lập tức tan biến, bật cười nói: "Ta vẫn chờ ngươi hỏi ta chuyện này, chỉ là ngươi không hỏi, ta còn tưởng ngươi không để bụng."

Công chúa vốn dĩ không muốn hỏi chuyện này, nói ra thì giống như mình quá nhỏ nhen, quá để ý ánh mắt người khác.

Y cũng hy vọng mình chỉ tập trung vào phu quân, nhưng tình thế mỗi ngày một thay đổi, mà phu quân lại không phải người bình thường, thật sự rất khó mà không để tâm.

Hách Liên Thanh ôm y từ phía sau, đưa đầu qua hôn lên gương mặt đỏ bừng của y, nói: "Chính ta không cho bọn họ đổi cách xưng hô, vì gọi vương phi nghe cứ như phụ thuộc vào phu quân, ta hy vọng ngươi mãi mãi là công chúa."

Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của công chúa, y vốn vì che giấu sự xấu hổ mà nổi giận cắn người, giờ thì càng xấu hổ hơn, chẳng biết nên buông miệng hay tiếp tục cắn.

Hách Liên Thanh nhéo má y, nói: "Đây là suy nghĩ của ta, ngươi biết rồi, còn giận ta nữa không?"

Công chúa thả ra, còn vụng về vuốt phẳng chỗ ống tay áo bị mình cắn nhăn, lúng túng nói: "Vậy ngươi sao không nói sớm...... Ta sao mà đoán được."

Hai người cứ dính lấy nhau ôm ấp một lúc, công chúa mới quay đầu lại cùng hắn hôn môi.

Trong trướng, ánh đèn dầu lay động, hắt bóng hai người ôm nhau in lên vách tường, như con thuyền nhỏ chòng chành trên mặt biển.

Hình như mỗi lần định thân mật một cách mới mẻ, luôn có vài tình huống ngoài ý muốn xảy ra.

Nhưng may mắn hôm nay đã bình yên rất nhanh, công chúa cuối cùng cũng có thể tiếp tục tặng quà.

Lần này Hách Liên Thanh không ôm y, để y tự ngồi lên bàn, công chúa cảm thấy cực kỳ xấu hổ, ngồi bất động, chỉ lúng túng nhìn chằm chằm chiếc bàn kia.

Tiểu vương gia bắt đầu giở chiêu trò, tỏ vẻ tủi thân nói: "Vừa rồi ngươi hiểu lầm ta, còn nổi giận với ta, chẳng lẽ không định bù đắp cho ta một chút sao? Ngày mai là sinh nhật ta đấy."

Công chúa nhớ lại mục đích duy nhất khi tới đây chính là khiến phu quân vui vẻ.

Vậy mà không những không làm hắn vui, suýt nữa hai người còn cãi nhau to.

Nhưng công chúa hiểu rõ, giọng điệu này của hắn là có ý gì, đơn giản là đang dụ mình nhượng bộ.

Y sớm đã nhìn thấu phu quân nhà mình, mấy chiêu nhỏ này, y chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra!

Thế nhưng tuy chiêu trò đơn giản, nhưng đối với công chúa lại vô cùng hữu dụng.

Dù cảm thấy rất xấu hổ, nhưng công chúa vẫn cọ tới cọ lui rồi ngồi lên.

Lúc này trên người y, xiêm y cũng đã cởi gần hết, bộ đồ đặc biệt chuẩn bị cho ngày hôm nay cứ thế phơi bày trước mắt Hách Liên Thanh.

Hách Liên Thanh ghé sát lại, vị trí của hắn hơi thấp, vừa vặn có thể cắn lấy chiếc tai thỏ trên ngực áo mỏng.

Công chúa lập tức nắm lấy tóc hắn, căng thẳng mà ngồi thẳng dậy.

Bộ đồ trong này quá mỏng, Hách Liên Thanh qua lớp lụa mỏng mà hôn y, khiến công chúa cảm thấy ngứa ngáy, đang định đẩy ra thì Hách Liên Thanh còn tranh thủ đe dọa y, "Tặng quà thì phải có thành ý."

Rõ ràng sau tấm bình phong phía sau có một chiếc giường đủ lớn cho hai người, vậy mà hắn vẫn từ chối đề nghị đổi chỗ của công chúa, còn cố tình cắn y mạnh hơn.

Công chúa nằm trên bàn, trước mắt là ánh đèn dầu lay động, y vươn tay chống vào eo Hách Liên Thanh, hồi lâu mới thốt ra hai chữ, "Rất cứng......"

Nhưng cúi đầu nhìn một cái, y cảm thấy tiểu vương gia như có một đôi đầu gối bằng sắt.

Nhắc đến đầu gối, y lại nhớ tới chuyện tiểu vương gia từng bị phụ vương trách phạt, quỳ hơn một canh giờ.

Lúc này công chúa có chút tức giận bất bình, y cảm thấy Hách Liên Thanh lúc đó nhất định là giả vờ, hiện tại sao lại không thấy kêu đầu gối đau nữa?

Hách Liên Thanh đỡ y dậy, công chúa tưởng rằng cuối cùng cũng có thể rời khỏi chỗ này, ai ngờ tiểu vương gia lại trải hai lớp y phục dưới người y.

Công chúa có chút hối hận vì đã chạy tới đây trêu chọc hắn, rõ ràng chỉ cần đợi hắn tới trướng công chúa, rồi tự mình đem quà tặng cho hắn, cũng chẳng khác gì.

Y ân cần chạy đến muốn làm phu quân vui vẻ, vậy mà phu quân không chỉ không cho y ngủ, còn bắt y nằm mãi trên mặt bàn cứng ngắc này.

Nhưng công chúa cũng nhìn ra được, Hách Liên Thanh rất thích lớp áo lót trên người y, mồ hôi đã đầm đìa rồi mà vẫn chưa chịu cởi ra.

Chiếc áo trong vốn mỏng như cánh ve, giờ đây lại càng giống như chẳng mặc gì, hơi hờ hững ôm lấy người, trông có chút tình thú.

Công chúa cũng không biết mình đã nằm trên mặt bàn cứng này bao lâu, chỉ thấy nến đã chảy thành một lớp dày, Hách Liên Thanh cuối cùng mới vươn tay ôm lấy y.

Công chúa cầu còn không được, tuy đã kiệt sức, vẫn cố gắng vươn tay ôm lấy cổ hắn.

Vất vả lắm mới được trở về chiếc giường mềm mại, công chúa gần như lập tức chìm vào giấc ngủ, không còn chút sức lực nào.

Hách Liên Thanh cúi đầu hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của y, nói: "Nói là tặng quà, sao có thể ngủ trước được."

Công chúa đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhưng vẫn hiểu được lời hắn nói, kinh ngạc mà nhìn hắn, nói: "Còn chưa ngủ sao?"

Chưa đợi tiểu vương gia trả lời, y đã chủ động ôm lấy cánh tay phu quân, cọ cọ, rồi dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn hắn.

Tiểu vương gia mỉm cười nhìn ymột lúc, hôn lên đỉnh đầu hắnynói: "Ngày mai tặng lần nữa, hôm nay ngủ trước đi."

Sinh nhật tiểu vương gia ngày đó, công chúa lại ngủ nướng.

Nhưng hiện giờ đã không còn ai trách công chúa không hiểu lễ nghĩa, có lẽ là vì công chúa quá hiểu lễ nghĩa, nên mới không thể dậy sớm.

Sau khi mừng sinh nhật cho tiểu vương gia xong, đoàn người do Vương gia Cách Nặc mang đến cũng chuẩn bị rời khỏi vương trướng, trở về lãnh địa của mình.

Hôm nay Hách Liên Thanh trông có vẻ rất vui, đến bữa trưa còn tự mình cầm theo quả dưa mật mới hái đi tìm công chúa.

Nhưng hắn ngồi trong trướng công chúa đợi rất lâu, vẫn không thấy bóng dáng công chúa đâu, cảm thấy có chút kỳ lạ. Công chúa hôm nay đã dậy muộn, theo thói quen của y, nhất định sẽ về trướng ngủ thêm một giấc.

Mỗi lần trải qua chuyện đó, y mệt đến mức lăn ra ngủ rất lâu, nằm lì trên giường.

Dựa theo kinh nghiệm tối qua, tiểu vương gia theo lý cho rằng, công chúa có thể lại đang chuẩn bị cho mình một bất ngờ gì mới chăng?

Hắn hỏi thị nữ, sắc mặt đang vui vẻ lập tức biến mất, khiến thị nữ bị dọa cho run rẩy.

Thị nữ nói công chúa sau khi tỉnh ngủ đã ăn một chút điểm tâm, rồi bị Đồng Vu kéo đi tản bộ, để tránh ăn không nổi bữa trưa, ma ma thấy sẽ không vui, nói không chừng lại cấm y ăn điểm tâm.

Công chúa ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa về, chắc chắn không phải chỉ đi tản bộ, mà là trên đường tản bộ gặp phải người không nên gặp.

Cách Nặc từ trước đến nay tâm tư không tốt đẹp gì, chắc chắn lại nói những lời không ra gì, không biết còn muốn nói gì với công chúa.

Tiểu vương gia mặt mày u ám chờ công chúa trở về, chưa phải đợi quá lâu, đã thấy y xuất hiện ở cửa trướng.

Công chúa dường như đi rất gấp, như thể đang sợ có ai đó đuổi theo.

Y thấy tiểu vương gia đã tới, liền vội vàng bước nhanh vài bước, ngồi xuống bên cạnh hắn, kiệt sức ngả người tựa lên đùi tiểu vương gia.

Hách Liên Thanh chờ y bình ổn hơi thở xong, mới hỏi: "Sao lại vội vã thế?"

Công chúa ngẩng mặt nhìn hắn, nói: "Cái tên tóc vàng kia, cứ bám lấy ta không chịu buông, nói đủ thứ linh tinh, thật phiền chết đi được."

Tiểu vương gia lại nghĩ, chẳng lẽ có ai đó đã mật báo cho công chúa rồi, bằng không sao y lại tự mình khai ra, còn nói những lời khiến người ta chẳng thể tức giận thế này.

Hắn nhìn công chúa một lúc, lại cảm thấy chắc mình nghĩ nhiều rồi, công chúa làm gì thông minh đến mức ấy, khi y chột dạ, ánh mắt sẽ lảng tránh, còn hôm nay lại là bộ dáng đường hoàng hợp lý.

ê, rt ê nha =))))

Hách Liên Thanh chậm rãi xoa đầu y, nói: "Hắn lôi kéo ngươi nói gì mà lâu như vậy mới về?"

"Nghe không hiểu lắm." Công chúa bĩu môi nói, "Nhưng đại khái nghe ra được, hắn muốn nói xấu ngươi."

Hách Liên Thanh nhịn không được bật cười, "Cái khác nghe không hiểu, chỉ nghe hiểu hắn nói xấu ta?"

Công chúa cũng bật cười, nói: "Đúng vậy, ta rất thông minh, vừa nghe liền biết."

"Hắn nói xấu ta cái gì?"

Công chúa nhớ lại, nói: "Hắn cũng không nói thẳng, chỉ hỏi ta, tiểu vương gia bận rộn như vậy, có phải không thường ở bên ta, còn nói trước khi ta thành thân với ngươi, có rất nhiều người muốn gả cho ngươi."

Không hiểu sao, lúc nghe Cách Nặc nói những lời đó, công chúa cũng chẳng cảm thấy gì, vậy mà giờ kể lại, lại thấy có chút tức giận, còn chất vấn, nói: "Có thật vậy không?"

Hách Liên Thanh không nói phải, cũng không nói không phải, chỉ đáp: "Nhưng ta chỉ cưới ngươi, thật hay giả thì có liên quan gì?"

Công chúa nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói có lý, liền không dây dưa chuyện này nữa.

Nghỉ ngơi một lát, y lại ngồi dậy, vòng tay ôm cổ tiểu vương gia, có chút oán trách: "Chúng ta đã lâu rồi chưa cùng nhau ra ngoài cưỡi ngựa."

Hách Liên Thanh nhẹ nhàng vuốt lưng y, hỏi: "Nếu Cách Nặc mời ngươi cùng cưỡi ngựa, ngươi có muốn đi cùng hắn không?"

Công chúa ngơ ngác: "Ai cơ?"

Hách Liên Thanh quên mất, có vài tên gọi ở Ô Bắc khó nhớ, công chúa thường dùng đặc điểm ngoại hình để miêu tả, rõ ràng mỗi ngày đều gặp, nhưng hễ nhắc tên thì y lại chẳng biết ai với ai.

Hách Liên Thanh nói: "Cái tên tóc dài... Vương gia tóc vàng ấy."

Công chúa lập tức bừng tỉnh, rồi quả quyết nói: "Ta sẽ không đi cùng hắn."

"Vì sao? Chán ghét hắn à?"

Công chúa làm bộ dáng chính nghĩa, nghiêm túc nói: "Tóc vàng, rất nguy hiểm!"

Hách Liên Thanh bị y chọc cười, nói: "Ta sẽ không vì chuyện này mà tức giận với ngươi nữa, ngươi không cần lo lắng."

Công chúa không tin mà nhìn hắn một cái, nhưng cũng không phản bác, cúi xuống ăn dưa mật, vừa ăn vừa quay đầu nhìn hắn, nói: "Dưa mật năm nay chín rồi à? Ngọt thật."

Hách Liên Thanh ừ một tiếng, nói: "Mùa hè năm ngoái chẳng phải cũng đã ăn rồi sao?"

Công chúa nghĩ nghĩ, nói: "Không nhớ rõ nữa, hình như là không có, hôm đó ngươi nửa đêm đã đi rồi, hôm sau ta ngay cả táo hồng cũng chưa kịp ăn."

Khi đó tiểu vương gia còn chưa ý thức được, thái độ của mình sẽ ảnh hưởng lớn như thế nào tới cuộc sống của công chúa, cũng đánh giá thấp đám thuộc hạ kia giỏi bắt nạt người đến mức nào.

Hách Liên Thanh hơi áy náy, nói: "Ta tưởng ngươi không muốn ta ở lại, cảm thấy không nên miễn cưỡng ngươi nên mới rời đi, không ngờ ta vừa đi đêm hôm trước, ngày hôm sau bọn họ đã dám bắt nạt ngươi."

Công chúa trong miệng còn ngậm một miếng mật dưa, quay đầu nhìn hắn, rõ ràng chỉ là tiện nên nhắc tới chuyện cũ, hoàn toàn không có ý trách móc, vì vậy ánh mắt mang theo chút nghi hoặc.

Tiểu vương gia cũng cảm thấy không nên nhắc lại chuyện cũ, bèn nghiêng người tới gần, nói: "Nếu thích ăn, ngày mai ta dẫn ngươi đi tự hái dưa mật, được không?"

Công chúa vừa nuốt miếng trong miệng xuống, rất vui vẻ, nói: "Ta còn chưa từng thấy dưa mật mọc lên như nào."

Hách Liên Thanh nghiêng người hôn lên đôi môi mang vị ngọt của y, nói: "Về sau mặc kệ ta ở đâu, sẽ không còn ai dám đối xử tệ với ngươi nữa, những chuyện trước kia sẽ không bao giờ xảy ra."

Công chúa nghe ra được sự áy náy trong lời hắn, có chút không hiểu, nói: "Nhưng mà hôm đó... ta thật sự không muốn ngươi ở lại mà."

 

Bình Luận (0)
Comment