Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước

Chương 48

Gần đây công chúa nuôi một con chim họa mi, y rất thích nó, mỗi sáng việc đầu tiên sau khi thức dậy chính là chơi với con chim.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, gió mát nhè nhẹ, công chúa tự tay xách lồng chim ra ngoài hóng gió, đáng tiếc còn chưa nghe chim hót vài tiếng thì đã bị gọi đi gấp.

Vị công chúa này có dung mạo khá giống mẫu hậu tuyệt sắc khuynh thành của mình, lại là con út trong gia tộc Hách Liên, vì thế được phụ vương vô cùng yêu thương. Lại thêm dung mạo có vài nét nữ nhi, Ô Bắc Vương cũng coi y như con gái mà cưng chiều, địa vị dĩ nhiên không tầm thường.

Thế nhưng việc thẩm tra tội phạm vốn không thuộc về y. Phụ vương có ý giao quyền, thế nhưng công chúa chỉ mải mê bắt côn trùng chọc chim, chẳng mấy để tâm đến chính sự. Ô Bắc Vương cũng không ép buộc, cứ để y tùy ý.

Thế nhưng hôm nay phía địa lao ba lần bốn lượt mời đến, nhất định bắt công chúa đích thân qua đó một chuyến.

Công chúa nghĩ mãi không ra, y chưa từng xử án bao giờ, gọi y tới làm gì?

Giọng nói bên đó nghe có vẻ cấp bách, trông có vẻ như có chuyện lớn xảy ra, nên công chúa cũng không chần chừ nữa, nghĩ có khi đây là tâm ý của phụ vương, muốn y thử sức với làm gì đó.

Địa lao âm u, tràn ngập mùi máu tanh, nhưng cũng may công chúa từ nhỏ đã từng tận mắt chứng kiến chiến tranh và nạn đói, nên cảnh tượng như này cũng chưa đến mức khiến y sợ hãi.

Công chúa đứng ngoài cửa ngục, thấy vị hoàng tử thiện chiến nhất của nước Hà Việt nay đã trở thành tù binh, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, nghe thấy có tiếng động cũng không thèm mở mắt.

Giữa hai người là một cánh cửa sắt, công chúa nhìn thấy mặt hắn, luôn cảm thấy có chút quen thuộc.

Quan thẩm tra gọi tên người đó, nói, "Ngươi muốn gặp công chúa, công chúa của chúng ta đích thân tới rồi, ngươi có gì muốn nói?"

Nghe vậy, người kia lập tức mở mắt, người hơi nghiêng về phía trước, chăm chú nhìn y một hồi.

Hắn dường như đã xác nhận được thân phận của người trước mặt, khẽ mìm cười, giọng nói có phần ngông cuồng, nói: "Ta có lời muốn nói với cậu ấy, mấy người có thể nghe được sao?"

Quan thẩm lập tức quát: "Ngươi có biết chúng ta có thể lấy mạng ngươi bất cứ lúc nào không! Còn không biết sống chết như vậy!"

Thế nhưng tên tù binh kia hoàn toàn không thèm nhìn quan thẩm, ánh mắt vẫn dán chặt trên người công chúa, một khắc cũng không rời đi.

Công chúa lại tiến thêm một bước, hỏi: "Ngươi có chuyện gì, nhất định phải nói với ta sao?"

Vị tiểu vương gia này nói năng nghe có vẻ không mấy thành thật, nói: "Ta không tin bọn họ, nếu ta nói ra, bọn họ sẽ giết ta. Nhưng ta nói với ngươi, ngươi sẽ giữ lời thả ta đi, đúng không?"

Đây rõ ràng là một lời nói dối, công chúa nghe vậy, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lại hắn: "Có thả ngươi hay không là do phụ vương ta quyết định, ta không thể hứa với ngươi."

"Ngươi có thể nói thật, chứng tỏ ta có thể tin ngươi." Hắn vậy mà vẫn bám riết không buông.

Công chúa thực sự có chút nghi hoặc, không chỉ là với lời hắn nói, mà còn vì khuôn mặt này, y luôn có cảm giác mình đã từng gặp người này ở đâu đó rồi.

Thế nhưng, trước mặt quan thẩm do phụ vương phái tới, y không thể hỏi thẳng, nếu không với tài ăn nói của người này, nhất định sẽ dựa vào đó mà leo cao, đến lúc đó e là chính y sẽ khó xử.

Công chúa nói: "Vậy ta sẽ cho họ lui xuống, ngươi muốn nói gì thì nói với ta là được."

Tiểu vương gia xảo quyệt đến từ Hà Việt lại nói: "Nếu ta không bị bắt, giữa ta và ngươi chẳng có gì khác biệt, tại sao ngươi lại đứng xa như thế để nói chuyện với ta? Chuyện ta muốn nói vô cùng quan trọng, là thứ mà phụ vương ngươi khao khát nhất."

Công chúa nhìn hắn một lát, rồi nghĩ hắn đã là tù binh, còn có thể giở trò gì được? Trên người cũng không có vũ khí, chắc hẳn sẽ không nguy hiểm đến mình.

Quan thẩm thấy y thật sự định đi vào, lập tức ngăn cản, nhưng công chúa lại nói: "Cứ dây dưa như vậy nữa, phụ vương sẽ hỏi tội ngươi."

"Nhưng... người này rất nguy hiểm, nếu đi vào như vậy, sợ rằng ngài sẽ rơi vào bẫy của hắn."

Chỉ nhìn cách đối xử với vị tiểu vương gia này, công chúa đã cảm nhận được sự e dè của người Ô Bắc đối với hắn.

"Tay chân hắn đều bị xích sắt trói lại, còn có thể gây ra chuyện gì nguy hiểm chứ."

Thực ra lý do trong lòng công chúa lại không phải như vậy, y quá mức tò mò, có một vài ký ức dường như sắp trỗi dậy, y cần người trước mắt này giúp mình giải đáp nghi ngờ ấy.

Ổ khóa trên cánh cửa sắt kêu "keng" một tiếng rồi mở ra, tiểu vương gia ngẩng đầu nhìn công chúa đi tới, lại liếc mắt nhìn đám thị vệ vẫn vẫn đang vô cùng cảnh giác đứng ngoài cửa, ý tứ đã quá rõ ràng.

Công chúa không hề do dự, nói được làm được, liền cho lui hết người gần đó đi.

Lúc này, hai người chỉ cách nhau chưa đầy hai bước, công chúa đứng nhìn hắn từ trên cao xuống, cuối cùng cũng hỏi ra câu kia: "Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?"

Tiểu vương gia không hề ngạc nhiên trước câu hỏi này, mỉm cười, "Ngươi không nhận ra ta ư?"

Thật ra công chúa chỉ cảm thấy hắn quen mặt, không chắc chắn liệu họ thật sự có quen biết hay không.

Nghe hắn dùng giọng điệu chắc chắn như vậy, công chúa lập tức tiến thêm một bước, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, hỏi: "Chúng ta thật sự đã gặp nhau rồi sao?"

Tiểu vương gia gật đầu, hình như muốn lấy gì đó, cổ tay vừa động, dây xích trên tay liền phát ra tiếng loảng xoảng.

Công chúa rất bối rối, xích rõ ràng rất dài, sao đến việc thò tay lấy thứ gì trong ngực mà cũng không làm được?

"Ta bị nhốt lâu quá, tay có hơi cứng."

Câu này nói ra nghe có vẻ đáng thương, công chúa có chút đồng cảm, bèn hỏi: "Ngươi muốn lấy gì?"

Tiểu vương gia chỉ vào ngực mình, nói: "Trong người ta có một chiếc khăn tay, ngươi nhìn thấy rồi sẽ nhớ ra chúng ta đã từng gặp ở đâu."

Công chúa không nghi ngờ gì, liền đưa tay vào ngực hắn để lấy.

Tay vừa mới đưa tới thì lập tức cảm thấy eo mình bị hắn siết chặt lấy, bàn tay đó vừa dùng lực, hai người lập tức dính chặt vào nhau.

Công chúa vô cùng kinh ngạc, y không ngờ người này trông có vẻ đường hoàng tuấn tú như vậy lại có thể làm ra hành động vô lễ đến thế.

Y còn chưa kịp nổi giận, người này ngược lại lại làm ra vẻ bị tổn thương, "Ngươi thật sự không nhớ ta sao? Thật vô tình, ngươi còn từng nói sẽ cưới ta mà."

Đây chắc chắn là bịa đặt!

Công chúa tức giận, bắt đầu uy hiếp hắn, "Nếu ngươi còn không buông ta ra, ta sẽ gọi người tới! Bọn họ sẽ giết ngươi!"

Lời đe dọa còn chưa nói hết, miệng y đã bị người này bịt lại.

Đến lúc này, công chúa vẫn còn đang nghĩ, mình thật sự bị lừa rồi, trên người hắn vẫn còn mùi hương trầm mà vương tử thường dùng, rõ ràng là mới bị bắt vào đây!

Công chúa mơ hồ quát một câu quở trách, "Ngươi lừa ta!"

"Cũng không hẳn." Người này vẫn còn cứng miệng, "Ngươi nói muốn cưới ta là thật mà."

Đến lúc này rồi còn bôi nhọ danh dự của y!

Công chúa định cắn hắn một cái thật đau để hắn biết hối hận vì đã nói năng bừa bãi.

Nhưng y còn chưa kịp há miệng, thì bất chợt cảm thấy đầu gối của người này đang chạm vào bụng dưới mình, còn đang chầm chậm trượt xuống.

Công chúa bắt đầu thấy lo lắng, không dám động đậy.

Tiểu vương gia không động nữa, nói: "Ngươi còn nhớ ba năm trước, khi Hà Việt đến tiến cống nạp không? Lúc ấy rất náo nhiệt, ngươi ra chợ chơi, đã gặp một thương nhân."

Một ký ức xa xôi cuối cùng cũng được khơi dậy, công chúa hơi kinh ngạc nói: "Ngươi là thương nhân đó?"

Y nhớ rất rõ, thương nhân đó từng làm ảo thuật cho y xem, lấy ra từ trong ngực một bông hoa lụa từ trong ngực, kiểu dáng mà Ô Bắc không có.

Hai người đã chơi với nhau cả một ngày, cùng ăn tối, cùng uống rượu, cuối cùng y say khướt, sáng hôm sau tỉnh lại thì thương nhân kia đã biến mất. Khi ấy y còn tưởng là do mình say quá nên nằm mơ.

Tiểu vương gia nhìn vẻ mặt của y, nói: "Ngươi thật sự đã nói vậy mà, say rượu rồi là có thể không tính à?"

Say rượu mà còn phải chịu trách nhiệm gì chứ! Thật là vô lý!

Công chúa vẫn tức giận cắn hắn một cái, xem ra vị tiểu vương gia này thù rất dai, bắt đầu dùng đầu gối cọ vào y.

Lúc này công chúa đã chẳng còn hơi sức để uy hiếp hắn nữa, tay đặt lên vai hắn, cố gắng vùng ra khỏi vòng tay của hắn.

Tiểu vương gia giữ chặt y lại, hỏi: "Ngươi còn muốn gọi người không? Gọi họ tới cứu ngươi đi."

Công chúa vô cùng hối hận vì bản thân quá lười biếng, không chịu luyện võ tử tế nên mới rơi vào tình cảnh này.

"Từ đã..." Công chúa cảm thấy mình quá bị động, cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ mất hết thể diện.

"Ngươi muốn rời khỏi đây, ta có thể giúp ngươi."

Tiểu vương gia chẳng hề dao động, nói:  "Vừa rồi ngươi còn nói ngươi không có quyền quyết định cơ mà."

"Ta... ta có thể dùng cách khác để giúp ngươi!" Hơi thở công chúa càng lúc càng rối loạn, giơ tay đấm một cái vào vai hắn, tức giận nói, "Ngươi đừng có động tay động chân!"

Tiểu vương gia vô tội nhìn y một cái, cứ như chuyện này không phải hắn làm vậy, lời nói ra vẫn ngang ngược như cũ, "Ngươi không thích như vậy à? Ta còn một tay nữa."

Hắn vừa nói, thật sự vén vạt áo của công chúa lên, trực tiếp đưa tay vào bên trong.

"Ngươi làm gì đó?!" Công chúa cách lớp áo vội vàng giữ chặt tay hắn.

Y rất tức giận, thấy thắt lưng mình sắp bị hắn cởi ra, liền vùng mạnh giật lấy dây lưng, nhanh chóng quấn lên cổ hắn.

Tiểu vương gia vẫn thong dong nhìn y, kiên trì quấy nhiễu.

Công chúa siết chặt dây lưng, đe dọa: "Nếu ngươi còn không buông ra, ta sẽ siết chết ngươi!"

Tiểu vương gia gật đầu, nói: "Ngươi sắp hết sức rồi."

Bị người ta quấy rối như này, đúng là khó có sức mà giết người!

Trán công chúa tì lên vai hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta sẽ nói với phụ vương, bắt ngươi làm nô lệ cho ta! Cả đời không được quay về!"

Âm cuối của câu nói hơi run, công chúa khẽ hừ một tiếng, ngón tay dần bắt đầu mất sức.

Trong ngục yên lặng một lúc lâu, công chúa cảm thấy vô cùng mất mặt, liền cúi đầu cắn vào cổ hắn một cái.

Công chúa càng xấu hổ và tức giận, người này đã quấy rồi người ta rồi, còn giả vờ giả vịt vuốt tóc người ta.

Người này không những không biết điều, còn muốn ghé sát lại hôn y.

Bị quấy rối lần đầu, thì sẽ có lần thứ hai.

Công chúa đàng hoàng bước vào, giờ đây xiêm y lại xộc xệch, còn đang hôn nhau với một tên tù nhân ngay trong ngục.

Nghĩ đến đây, công chúa chợt thấy có chút sợ hãi.

Nhưng tên tù nhân này thì chẳng có chút ý thức đang bị giam cầm, còn nói: "Ta làm nô lệ cho công chúa cũng được, ngài có thể buộc xích vào cổ ta, ngài đi đâu, ta theo đó."

Công chúa cảm thấy nhất định là lời đe dọa ban nãy của mình có tác dụng rồi, đây là biểu hiện của việc tiểu vương gia chỉ mạnh miệng bên ngoài, trong lòng thì đang sợ hãi!

Y siết chặt dây lưng đang quấn trên cổ hắn, nói: "Vậy ngươi cầu xin ta đi, ta sẽ không bắt ngươi làm nô lệ."

Tên tù nhân sắp thành nô lệ lại còn đưa tay ra, nắm lấy ngón tay y, nói: "Vậy ngài muốn ta làm gì? Làm chó cho ngài ư? Cũng được."

Công chúa vô cùng kinh hãi, cảm thấy tên này nhất định là bị điên rồi.

Bình Luận (0)
Comment