Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước

Chương 49

Ai cũng biết tiểu vương gia nuôi một con mèo, mèo vừa đáng yêu lại vừa thân thiện. Khi tiểu vương gia có mặt, phần lớn thời gian nó đều nằm trong lòng hắn, còn khi tiểu vương gia không ở đó, con mèo sẽ đi lang thang khắp nơi.

Dạo gần đây, ma ma đã may cho mèo một chiếc váy nhỏ, con mèo mặc váy tung tăng khoe khắp nơi, nhưng lần nào trở về cũng lấm lem đầy bùn đất, khiến mấy hôm nay ma ma chẳng đi đâu được, chỉ lo may quần áo mới cho mèo.

Mọi người đều biết đây là mèo của tiểu vương gia, không ai dám tùy tiện trêu chọc nó. Nhưng không cưỡng lại được khi con mèo lại chủ động tới chào hỏi với người ta!

Thật sự rất khó mà kiềm chế không vu.ốt ve nó!

Đặc biệt là khi mèo con cứ cọ cọ vào ống quần, ngẩng đầu lên kêu meo meo liên hồi, thật ra đó là đang xin ăn, nhưng trong mắt những con người dễ xiêu lòng này, rõ ràng là mèo đang thể hiện tình yêu với họ mà!

Mèo con càng ngày càng tinh ranh, vừa dụ được cá khô hay phô mai vào miệng, nó lập tức ngậm rồi chạy mất, không cho ai có cơ hội vu.ốt ve.

Tiểu vương gia trở về không thấy mèo đâu, sẽ đi tìm. Ban đầu công chúa mèo còn hơi e dè, y không muốn phu quân của mình không vui.

Nhưng mãi vẫn không biến lại thành người được, công chúa dần dần trở nên liều lĩnh, bắt đầu càng ngày càng không kiêng nể gì.

Vậy nên hôm nay, tiểu vương gia tới tìm mèo, thì tận mắt chứng kiến con mèo đang kêu meo meo với người khác, sắp dụ được cá khô của người ta vào miệng.

Trước đây, tiểu vương gia từng dạy mèo không được phép ăn lung tung bên ngoài.

Dù sao thì bản tính loài mèo luôn khó kiềm chế, lỡ đâu ăn nhầm phải thứ không nên ăn thì sẽ rắc rối to.

Trước khi cá khô kịp vào miệng thì mèo con đã bị nhấc bổng lên.

Mèo con có chút tức giận, gầm gừ một tiếng, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy gương mặt quen thuộc, lập tức cứng họng, tiếng kêu chuyển ngoắt sang thành kêu nũng nịu.

Tiểu vương gia nhét mèo vào lòng, không mấy vui vẻ quay người bỏ đi.

Biến thành mèo rồi, khả năng cảm nhận cảm xúc cũng nhạy bén hơn. Mèo cọ cọ đầu vào hắn, hai chân trước ôm chặt lấy cánh tay hắn, bày ra tư thế làm nũng mà không con người nào có thể kháng cự.

Thế nhưng hôm nay phu quân của y dường như đang rất giận. Mèo con lo lắng một hồi, rồi bỗng nhiên nhớ ra, mình là mèo cơ mà, hắn giận thì có thể làm gì được mình chứ?

Vì vậy, khi vừa quay về trướng, con mèo lập tức lấy lại vẻ oai phong, giống như đang đi tuần tra lãnh thổ của mình, chạy lăng xăng khắp nơi.

Tiểu vương gia rõ ràng cũng nhận ra con mèo này chẳng mảy may hối lỗi, liền túm lấy nó, tiếp tục giáo huấn: "Đồ bên ngoài không được ăn bậy, lần trước ngươi chẳng phải đã hứa rồi sao?"

Trong tình huống mèo sai như này, thường thì Hách Liên Thanh cũng không cần nói gì nhiều, mèo sẽ tự động tới gần kêu mấy tiếng. Chỉ cần nghe cách kêu là biết ngay nó đã nghe lọt.

Nhưng hôm nay con mèo này lại vô cùng ngang ngược, thậm chí còn tỏ ra không kiên nhẫn.

Ban đầu Hách Liên Thanh cũng không định nghiêm túc, chỉ là kéo mèo lại gần. Không ngờ hôm nay con mèo hoàn toàn phớt lờ lời dạy bảo, chỉ vùng vẫy nhẹ một cái đã trốn thoát.

Những ngày gần đây không thể giữ mèo luôn ở bên cạnh, tiểu vương gia vốn đã lo nó sẽ ăn phải thứ không nên ăn. Huống hồ con mèo này, trước khi biến thành mèo thì chẳng mấy giao tiếp với ai. Ai ngờ biến thành mèo lại suốt ngày chạy rong khắp nơi.

Ngay cả người duy nhất nghiêm khắc là ma ma, cũng quá nuông chiều mèo!

Hách Liên Thanh cảm nhận rõ sự bất cần của nó, bản thân không thể làm gì được mèo, nhưng vẫn không chịu bỏ qua, nhất quyết phải bắt mèo cho bằng được để dạy dỗ một trận.

Mèo không như người, người ăn nhiều thứ thì có thể không sao, nhưng mèo mà ăn bậy thì có khi chết mèo đấy!

Con mèo này hôm nay dường như cố tình chống đối hắn, chạy loạn khắp trướng.

May mà Hách Liên Thanh đã đóng chặt cửa trước khi vào, nếu không để mèo chạy ra ngoài, hắn thật chưa chắc đã bắt lại được nó.

Chiếc váy nhỏ trên người mèo gần như bay lên, dọc đường nó làm đổ ba chân nến, hất tung chén nước, còn cào rách cả màn giường.

Một cảnh tượng cực kỳ hoang đường diễn ra trong trướng, cuối cùng khi mèo định dùng giường làm bàn đạp thì bị tiểu vương gia chặn ở cuối giường.

Con mèo hoảng loạn trong giây lát, nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại, ngồi xuống rất ngay ngắn, bộ dạng đầy khiêu khích.

Hách Liên Thanh ngồi trước mặt nó, nhất thời cũng không biết phải dạy dỗ con mèo ngang bướng này như thế nào.

Mèo có vẻ đắc ý, còn vươn vai một cái.

Bỗng nhiên, con mèo biến mất.

Công chúa cũng chưa kịp phản ứng, có lẽ là vì không còn lớp lông bảo vệ, cái lạnh khiến y bừng tỉnh.

Hai người nhìn nhau một lúc, Hách Liên Thanh vội kéo chiếc chăn bên cạnh đắp lên người y, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc nãy ngươi đắc ý cái gì hả?"

Bình Luận (0)
Comment