Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, thậm chí còn bất ngờ hơn cả lúc y biến thành mèo. Dù có biến trở lại cũng không nên vào ngay lúc này chứ!
Công chúa trốn trong chăn, thứ duy nhất trên người còn sót lại là chiếc váy nhỏ dành cho mèo lơ lửng ở eo, đã rách toạc một nửa, lung lay như sắp rơi.
Y chỉ để lộ đôi mắt, cẩn thận quan sát người đối diện.
Trong đầu y nhanh chóng tua lại những ngày làm mèo.
Hai ngày trước, nhân lúc tiểu vương gia đang tắm, y ngậm lấy quần áo của người ta chạy mất, lại tha cái túi vải đựng thịt khô được buộc chặt, ép tiểu vương gia phải ngâm mình trong nước đút y ăn hết nửa túi, y mới "thương tình" tha quần áo về.
Y còn làm vỡ cả một chiếc chén lưu ly mà tiểu vương gia rất thích, tuy không cố ý, do Hách Liên Thanh cứ thích đặt đồ sát mép bàn, y vô tình chạm phải nên rơi.
Y tuy cố tình đi khắp nơi quấn quýt người khác, nhưng y là mèo mà, mèo với người không phải nên thân thiết như vậy sao? Hơn nữa cũng ít người dám chạm vào y, cùng lắm là dụi dụi tay áo người ta để xin chút đồ ăn vặt.
Huống chi đâu phải lỗi của y, rõ ràng Hách Liên Thanh cứ quản cả chuyện ăn uống của mèo, ngay cả ma ma cũng không nói là mèo không được ăn.
Bất kể lỗi ai, tình hình hiện tại có phần nguy hiểm, công chúa vẫn đang cẩn thận theo dõi sắc mặt của phu quân.
Hách Liên Thanh nhìn y một hồi, nói: "Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì? Không có gì muốn nói à?"
Công chúa chớp mắt một cái, đáp: "Sao ta lại không mặc quần áo?"
Hách Liên Thanh hơi nghi ngờ, không rõ y lại muốn giở trò gì.
Công chúa rụt đầu vào chăn như đang xác nhận chuyện này, rồi lại lộ ra đôi mắt, nói tiếp: "Ta không phải đang ngủ sao? Quần áo đâu mất rồi?"
Ồ, giả vờ mất trí đây mà.
Hách Liên Thanh cũng rất phối hợp, giả bộ kinh ngạc: "Thật sao? Để ta xem thử."
"Đừng động!" Công chúa lập tức ngăn cản, nói: "Ngươi mà lật chăn ra thì ta sẽ lạnh lắm! Ngươi giúp ta đi lấy quần áo đi!"
Hách Liên Thanh gật đầu không nói gì, ra vẻ như sắp đi tìm. Công chúa còn chưa kịp thở phào, hắn đã đột nhiên quay lại, nói: "Ta nghĩ, nếu ta nằm cùng ngươi, chắc chắn ấm hơn mặc quần áo."
Công chúa "a" lên một tiếng, nhìn hắn một lúc lâu mới nói: "Không cần đâu..."
"Trước đây ngươi còn nói ôm ta thì ấm hơn, giờ đã thấy chán ta rồi sao?" Hách Liên Thanh bắt đầu giở giọng tủi thân đấy!
"Ta không có..." Tay công chúa lén lút lần mò, cố tìm một mảnh y phục đủ để y có thể thoát khỏi chiếc giường này.
"Vậy thì chúng ta cùng ngủ đi."
Chưa kịp mò được gì thì Hách Liên Thanh đã chui vào chăn!
Tay Hách Liên Thanh hơi lạnh, công chúa theo phản xạ lùi lại, nhưng rất nhanh lại chủ động nắm lấy tay hắn, hỏi: "Lạnh quá, ngươi có lạnh không?"
Lúc mới ở bên nhau, công chúa nói câu này là vì quan tâm. Nhưng ở chung lâu ngày, Hách Liên Thanh dễ dàng nhận ra câu này là đang cố đánh thức lương tâm của phu quân.
Hách Liên Thanh ôm y, hỏi: "Sao trông ngươi có vẻ chột dạ thế? Lẽ nào vừa mơ thấy ác mộng à?"
Bạc Hề Linh thật sự muốn bịa ra gì đó, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy quá vô lý, không thể nói nên lời.
Hách Liên Thanh cố ý ghé sát, nhìn gương mặt đầy khó xử của y, nói: "Nghĩ cái gì mà lâu thế?"
Công chúa liếc hắn một cái, chủ động hôn nhẹ lên môi hắn, rồi nói: "Ta hơi đói rồi, muốn ăn chút gì đó."
"Không phải ngươi đã ăn vặt suốt cả buổi sáng rồi sao?" Tiểu vương gia ngạc nhiên hỏi lại.
Công chúa á khẩu, không nghĩ ra được cái cớ nào khác nữa. Nếu bảo muốn ngủ thì Hách Liên Thanh càng không rời khỏi người y.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ thẳng thắn là con đường sống cuối cùng.
Công chúa do dự một lúc, mới nói: "Ngươi biết mà, mèo với người không giống nhau, đôi khi ta không hiểu rõ ngươi nói gì..."
Thành thật lẫn chút giả dối, chắc cũng không sao.
Nhưng chuyện đó không thể ngăn tiểu vương gia bắt đầu tính sổ.
Hắn thong thả nói: "Ta biết ngươi không cố ý, mấy thứ bị vỡ thì bỏ qua đi, nhưng ngươi chạy lung tung khắp nơi, thân thiết với người khác, không sợ làm ta tổn thương sao?"
Công chúa biết ngay hắn sẽ nói đến chuyện này, lập tức trả lời: "Ta chỉ muốn đồ ăn của họ thôi, đâu có thích họ."
Hách Liên Thanh thừa biết y đã chuẩn bị trước lý do, không định tranh cãi thêm, bằng không chắc chắn hôm nay sẽ cãi nhau.
Vậy nên hắn không tiếp tục đề tài kia nữa, chỉ cúi xuống hôn nhẹ thê tử khó khắn lắm mới trở lại hình dáng ban đầu, nói: "Vậy bỏ qua hết đi, làm chút chuyện mấy ngày trước ngươi không làm được."
Công chúa không kháng cự chuyện này. Hách Liên Thanh luôn biết cách quan tâm đến cảm nhận của y, lần đầu tiên cũng là một trải nghiệm dễ chịu. Chỉ là phu quân của y hơi thiếu tiết chế, mỗi lần lăn lộn là vài canh giờ, thực sự có phần quá sức chịu đựng
Hách Liên Thanh đã bắt đầu hôn xuống cổ y, công chúa nghiêng đầu, bất ngờ hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi thì bắt đầu luyện võ?"
Hách Liên Thanh khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn y, đáp: "Năm tuổi."
Công chúa âm thầm tính toán, có phần tuyệt vọng. Nếu bắt đầu học từ bây giờ, cũng phải mất mười tám năm nữa mới đạt được trình độ như Hách Liên Thanh hiện tại.
Thôi bỏ đi, y đặt tay lên lưng Hách Liên Thanh, nhẹ nhàng vu.ốt ve.
Hách Liên Thanh nhìn ra y đang nghĩ gì, vừa hôn lên má y, vừa nói: "Ngươi muốn học à? Ta dạy ngươi."
Công chúa hừ một tiếng, kéo tóc hắn, nói: "Ai nói ta muốn học? Thế này là tốt rồi."
Hách Liên Thanh cũng cười, nói: "Ừ, đúng là rất tốt."
Công chúa bỗng nảy ra một ý tưởng, nhìn hắn một lúc rồi thì thầm: "Ngươi làm vậy chắc cũng mệt đúng không, hay là..."
Đề nghị còn chưa kịp nói hết, đã bị Hách Liên Thanh dùng môi chặn lại.
Công chúa sờ lên thái dương lấm tấm mồ hôi của hắn, rất muốn nói ra vài câu khiến người ta tức giận, nhưng để đêm nay gia đình yên ổn, y biến những lời xấu thành một nụ hôn.