Công chúa vốn nghĩ Hách Liên Thanh bận rộn suốt ngày, chắc sẽ không còn nhiều tâm tư nhỏ nhen như trước nữa. Ai ngờ người này không chịu ngồi yên, chuyện gì cũng phải kiếm cớ gây sự.
Công chúa rất bất mãn, một nô lệ mà đã giận dữ như vậy, sau này chẳng phải tuỳ tiện tìm cớ cũng có thể chất vấn y sao? Thế thì gia đình còn ngày nào yên ổn nữa?
Không được, để cảnh cáo phu quân, công chúa bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh.
Nhưng có vẻ không ổn, sau hai ngày bị y đóng cửa đuổi đi, phu quân y không thèm giữ phép tắc, y đang ăn điểm tâm trong trướng của thái tổ mẫu, vậy mà bị người bắt về.
Còn vương pháp gì nữa!
Quên mất, phu quân y chính là vương pháp.
Công chúa vẫn còn cầm nửa miếng bánh hoa quế chưa ăn xong, cứng đờ nhìn hắn.
"Chúng ta nói chuyện bây giờ, hay đợi ngươi ăn xong rồi nói?" Giọng Hách Liên Thanh nghe có vẻ bình thường, nhưng công chúa biết hắn sắp bùng nổ rồi.
Nhưng y nghĩ lại, đây là điểm tâm của thái tổ mẫu cho, không ăn thì phí quá, vì vậy chưa kịp lên tiếng, người đã thành thật ăn tiếp.
Hách Liên Thanh ngồi ngay bên cạnh, nhìn chằm chằm y ăn.
Công chúa hơi căng thẳng, nhìn hắn, hỏi: "Ngươi cũng muốn ăn à?"
Hách Liên Thanh không đáp, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm y.
Công chúa bị nhìn đến dựng tóc gáy, lên tiếng trước: "Lần trước rõ ràng là ngươi sai với ta, nên ta không để ý đến ngươi vài ngày cũng bình thường mà."
Hách Liên Thanh khẽ gật đầu, nghiêng người tới gần, hỏi: "Không ăn nữa à?"
Miếng cuối cùng còn chưa kịp bỏ vào miệng, Hách Liên Thanh đã cúi người hôn y, khiến mẩu bánh nhỏ bị rơi xuống đất.
Ban ngày ban mặt, thế này là thế nào chứ?
Bạc Hề Linh đẩy hắn mấy cái, nói: "Không phải...muốn nói chuyện sao?"
Hách Liên Thanh dừng lại, nhìn y, nói: "Ngươi có thể giận ta, nhưng cứ phớt lờ ta như vậy, ta sẽ rất buồn."
Lại nữa rồi, bao nhiêu năm rồi vẫn dùng chiêu này.
Bạc Hề Linh nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Thế thì sao? Ta dám đánh dám mắng ngươi à? Ta sợ bệ hạ hỏi tội ta mất."
Người Ô Bắc không gọi là "bệ hạ", chỉ có Bạc Hề Linh gọi hắn như thế, nhất là trên giường cũng thích gọi vậy, Hách Liên Thanh vừa nghe đã không kìm được mà phấn khích.
Hắn không nhịn được lại tiến sát thêm một chút, nói: "Thôi đi, ngươi chưa từng làm mấy chuyện như thế sao?"
Vừa nói, hắn vừa nắm lấy cổ tay công chúa, nhẹ nhàng đặt lên má mình, nói tiếp: "Ngươi phạm thượng đâu có ít?"
Công chúa ồ một tiếng, đáp: "Vậy cũng tính sao? Không phải bệ hạ cho phép sao?"
Hách Liên Thanh cọ má vào lòng bàn tay y, nói: "Ta thích ngươi như vậy, chỉ có ngươi được như thế thôi."
Công chúa ngồi tựa bên mép giường, ngửa đầu đón nhận những nụ hôn của Hách Liên Thanh rơi xuống cổ.
Hách Liên Thanh ngẩng đầu nhìn y, công chúa cũng nhìn lại hắn, chỉ cần ánh mắt giao nhau, đã đủ hiểu ý nhau rồi.
Bạc Hề Linh tiện tay vỗ nhẹ lên má hắn, nói: "Sao cứ nhìn ta mãi vậy?"
Hách Liên Thanh hơi nghiêng mặt sang bên, dường như càng phấn khích, vốn chỉ quỳ trước mặt y, giờ giờ lại đột nhiên đè tới.
Công chúa vội túm lấy cổ áo hắn, nghiêng đầu nhìn, hỏi: "Không phải có chuyện muốn nói à? Nói xong rồi sao?"
Hách Liên Thanh cười nói: "Ban nãy còn một bụng oán khí, giờ thì hết rồi."
Công chúa mỉm cười nhìn hắn, liếc mắt ra ngoài, nhẹ giọng nói: "Vậy nếu ngươi hết giận rồi, ta có thể quay lại chỗ thái tổ mẫu không? Bà ấy nấu chè long nhãn cho ta, ta còn chưa kịp ăn."
Hách Liên Thanh nghẹn lời "Ngươi..." một tiếng, công chúa lập tức hôn nhẹ lên má hắn, rồi vui vẻ trượt khỏi lòng hắn.