Công Chúa Đến Từ Phương Xa - Kỳ Nhan Chước Chước

Chương 56

Không lâu sau khi Hách Liên Thanh lên ngôi liền nhận con trai út của anh trai làm con thừa tự. Đứa trẻ rời khỏi cha mẹ ruột từ khi còn nằm trong tã lót, nhưng tân vương của Ô Bắc đối xử với nó như con ruột, cứ thế, đứa trẻ lớn lên từng ngày.

Tân vương Ô Bắc chỉ có một thê tử, không nạp thiếp, bao nhiêu năm qua không có con ruột, ai ai cũng biết chuyện này.

Nhưng chẳng ai dám dâng sớ góp ý chuyện đó, bởi Hách Liên Thanh cực kỳ ghét những lời bàn luận kiểu ấy, từng nói: "Cách Lặc chẳng phải là huyết mạch nhà Hách Liên sao?"

Bạc Hề Linh đã sống ở Ô Bắc hơn mười năm, đã trò chuyện với người khác, ra ngoài chỉ bảo vì lúc nhỏ uống thuốc làm hỏng giọng nên tiếng nói không giống nữ nhi.

Giọng y thường nhẹ nhàng, nếu không để ý đến chuyện nam nữ, thì sẽ chẳng thấy có gì không phù hợp với gương mặt ấy.

Y ghét kiểu búi tóc cầu kỳ, đã sớm không chải theo kiểu đó nữa, y phục cũng thay đổi, tiện cho việc ra ngoài cưỡi ngựa.

Ở Ô Bắc, nữ tử khí phách oai phong không thiếu, những thay đổi này với người Ô Bắc không có gì lạ, thậm chị họ còn tự hào, mỹ nhân Hà Việt thì sao, đến Ô Bắc cũng thấy phong tục Ô Bắc tốt hơn!

Lần đầu đề xuất những thay đổi này, y có chút không chắc chắn, không biết Hách Liên Thanh có thích y như vậy không.

Thế mà Hách Liên Thanh lại lập tức đồng ý, còn nóng lòng muốn xem.

Nhiều năm sống với vẻ ngoài khác biệt, lúc này được mặc y phục nam nhi, Bạc Hề Linh cảm thấy như được sống thêm một lần nữa.

Hách Liên Thanh đang chờ xem, nhưng y lại không dám bước ra ngoài.

Trước kia y chưa từng bỏ áo váy, có lẽ Hách Liên Thanh không bận tâm chỉ vì vẻ ngoài của y vẫn hợp ý hắn. Nhưng nếu giờ nhìn thấy y có một diện mạo khác, liệu có cảm thấy khó chịu không?

Bao năm trôi qua, Ô Bắc Vương dường như vẫn là tiểu vương gia ngày nào.

Đợi một lúc, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, vừa nói vừa xông vào, "Có gì mà ngại, dáng vẻ nào của ngươi mà ta chưa từng thấy qua?"

Bạc Hề Linh trốn sau bình phong, kêu mấy tiếng, nói: "Sao ngươi không giữ lời!"

"Ngươi thay đồ nửa ngày rồi, có cần ta giúp không?"

Bạc Hề Linh thấy bóng dáng hắn sắp chui vào bình phong, lập tức đi ra từ bên kia.

Y vừa ló người ra đã thấy tiểu vương gia mưu mô bước vào, đầu vẫn còn ở ngoài bình phong rình rập.

Bạc Hề Linh bị hắn tóm gọn, tiến không được, lùi chẳng xong.

Mắt Hách Liên Thanh sáng lên, nói: "Rất đẹp, trốn cái gì chứ?"

Nghe hắn nói vậy, trái tim vẫn đang lơ lửng của Bạc Hề Linh tạm thời yên ổn, nói: "Ta sợ ngươi không thích."

Hách Liên Thanh không nói gì, ôm người hôn một lúc lâu, làm rối tung mái tóc mà y vừa vất vả chải xong.

Đêm giao thừa, Cách Lặc đã hành lễ xong, đêm đã khuya, mọi người lần lượt tản đi.

Hách Liên Thanh uống rượu, choáng váng ngã sang một bên, nhìn thê tử bận rộn, hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Bạc Hề Linh không quay đầu lại, đáp: "Năm mới rồi, phải chuẩn bị quà chứ."

"Người bên dưới sẽ tự chuẩn bị."

"Sao giống nhau được." Bạc Hề Linh cuối cùng quay lại nhìn hắn, nói: "Thái tổ mẫu thương ta như vậy, ta phải tự tay chuẩn bị."

Hách Liên Thanh nhìn hắn cười, cố ý nói giọng châm chọc, "Vậy ta không thương ngươi à? Sao ta không có quà?"

Bạc Hề Linh liếc hắn một cái, lập tức bước đến, túm lấy cổ áo hắn, nói "Giờ tặng cho ngươi đây."

Hách Liên Thanh ôm lấy cổ y hôn một cái, hai người kéo qua kéo lại đến bên giường.

Bạc Hề Linh ngồi trên đùi hắn, bắt đầu cởi áo hắn ra.

Hách Liên Thanh bận hôn y, không hề ngăn cản.

Một lúc sau, Hách Liên Thanh nhìn mình rồi nhìn y, "Sao ngươi không tự cởi? Ngươi tặng quà hay ta tặng quà?"

Bạc Hề Linh đưa một đầu thắt lưng còn chưa cởi của mình vào tay hắn, nói: "Vậy sao ngươi không tự mở quà?"

Hách Liên Thanh nhìn y cười, nói: "Tất nhiên ta phải tự mình mở quà rồi."

Trước khi hắn cúi xuống hôn tiếp, Bạc Hề Linh nhắc: "Ngày mai còn phải đến thỉnh an thái tổ mẫu, hôm nay ngươi đừng lăn lộn lâu."

Hách Liên Thanh cắn y một cái, "Tặng quà còn ra điều kiện, không chân thành!"

Bạc Hề Linh nhìn hắn cười, nói: "Ngươi chẳng phải vừa nói thương ta sao? Thế này cũng tính là ra điều kiện à?"

Hách Liên Thanh á khẩu, liền cắn cổ y một cái, nói: "Càng ngày càng cãi giỏi."

Hai người lăn lộn đến tận nửa đêm, vẫn còn nghe thấy tiếng pháo hoa.

Hai người ôm nhau, mơ màng nghe tiếng ồn từ xa.

Bạc Hề Linh ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nói: "Cảm ơn ngươi."

Hách Liên Thanh không hiểu, "Gì cơ?"

Y nghiêng người, gối đầu lên vai Hách Liên Thanh, nói: "Nếu là ta của mười mấy năm trước, chắc chắn sẽ không dám tin bản thân có thể vui vẻ như thế này."

Hách Liên Thanh xoa đầu y, nói: "Ngươi vui thì ta cũng vui."

Bạc Hề Linh nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Ta sẽ mãi yêu ngươi."

Hách Liên Thanh hôn nhẹ lên má y, đáp: "Tất nhiên rồi."

"Nhưng..." Bạc Hề Linh lộ ra vẻ khó xử, nói: "Dù sao Cách Lặc cũng không phải con ruột, ngươi thật sự không để ý sao?"

Hách Liên Thanh thở dài, "Bọn họ ngày nào cũng đem chuyện này ra làm phiền ta còn chưa đủ, sao ngay cả ngươi cũng nói vậy?"

Bạc Hề Linh vừa há miệng định nói tiếp thì Hách Liên Thanh đã chặn miệng y lại, đe dọa: "Ngày mai ngươi không muốn ra ngoài à?"

"Ồ." Bạc Hề Linh lật người, "Ngủ rồi."

Bình Luận (0)
Comment