Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An

Chương 13

“Ha ha ha ha ha ha!” Ta nhịn không được cười một tràng thật dài.

Người được bảo hộ quá tốt, chắc là dáng vẻ này rồi.

“Đi đi Trấn An, trên đường đi hãy nghĩ cho kỹ một chút, vì sao ta bị tứ hôn mà không phải ngươi.”

“Chỉ mong khi đó ngươi còn có dũng khí đi vào Khôn Ninh Cung và Dưỡng Tâm Điện.”

“Đi thong thả, không tiễn!”

Trấn An xoay người rời đi, nàng đi vừa vội vàng vừa lo lắng, hoàn toàn không phù hợp với tính tình của nàng.

Ta thưởng thức trong chốc lát, xoay người đi vào.

Tam hoàng tỷ đi theo phía sau ta, liên tục líu lưỡi.

“Tiểu Lục, muội nói ghê thật đấy, muội không sợ sao? Hậu cung này là của Hoàng Hậu nương nương, hôm nay muội quá mạo hiểm. Chỉ sợ nương nương các cung cũng sẽ oán trách muội.”

Ta cười nhìn nàng, càng nhìn càng thích.

“Tam tỉ tỉ, tỉ không sợ sao?”

Tam hoàng tỉ không thèm để ý mà xua xua tay.

“Sợ cái gì, ta nương lại không phải ăn chay.”

Đây là sự tự tin đến từ nhà mẹ.

Ta rất hâm mộ nàng, ta bình thản nói:

“Sau khi oán trách rồi sẽ cảm ơn ta, con cái của bọn họ tương lại phải kiếm ăn bên dưới Thái tử điện hạ, biết ranh giới của Thái tử ở đâu, đối với bọn họ cũng là chuyện tốt.”

“Muội nói cũng đúng, vì sao Thái tử lại chiều Trấn An như thế?” Tam hoàng tỉ thở dài.

Ta im lặng.

Có lẽ đây chính là tác dụng nam phụ si tình.

Dùng một người đàn ông để thể hiện sức hấp dẫn của nữ chủ. 

Về bản chất, nam phụ si tình cũng là đạo cụ, một đạo cụ cao cấp, mà Hạ ma ma cũng là đạo cụ, tác dụng làm một cái loa.

Ta muốn để cho Hoàng Hậu nhìn thấy, nghe thấy những thứ cần thiết.

Còn lại chỉ có thể mặc kệ cho số phận. 

Không bao lâu, Hoàng hậu tới.

Lần trước nàng tới đây là khi ta bảy tuổi, nàng tới để xử trí ma ma nhũ mẫu của ta.

Lúc này, nàng tức giận tới đây, trong đôi mắt chứa đầy căm giận ngút ngàn.

“Trấn An tới Dưỡng Tâm Điện nói với bệ hạ là nàng cả đời không gả. Nàng nói không muốn để chúng ta phải khó xử, cũng không muốn hy sinh nhân duyên của ngươi, nàng cầu xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ tứ hôn của ngươi.”

“Nàng xin tước bỏ phong hào Công chúa, trở về thân phận nữ nhi của Trấn Quốc Tướng Quân.”

“Kết quả này ngươi vừa lòng chưa?”

Ta sửng sốt, không hổ là nữ chủ.

Trưởng thành nhanh quá.

Có lẽ là nàng đã suy nghĩ cẩn thận, mặc dù mang theo thân phận công chúa, nàng cũng không phải là con gái ruột của phụ hoàng và mẫu hậu, bản chất nàng vẫn là con gái của Lạc gia, nhà võ tướng.

Hai thế gia võ tướng không thể nào kết hợp với nhau.

Nếu nàng thật sự là công chúa, phụ hoàng có thể vui vẻ mà tứ hôn.

Đáng tiếc, nàng không phải.

Nếu không phải, vậy thì nàng không cần hư danh này, ngược lại có thể vui vẻ làm chính mình.

Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật ra như vậy cũng khá tốt.

Ta nghĩ như vậy, cứ thế mà nói ra.

Hoàng hậu tát ta một cái. “Khốn nạn, sao ngươi có thể bạc bẽo như thế!”

Có lẽ là nàng tức điên, không có vẻ đoan trang của ngày thường, thật là giống một người mẹ đáng thương đang tức hộc máu vì mất đi con gái.

Mắt nàng sáng lên rưng rưng, trong giọng nói đầy hận thù

“Mười mấy năm trước, mẫu phi của ngươi làm hại bổn cung mất đi một đứa con gái. Hôm nay ngươi lại hại bổn cung mất một đứa con gái. Bổn cung có thù oán gì với ngươi, mà ngươi lại hại ta như thế!”

Trên mặt ta khá là đau, trong lòng lại rất sung sướng.

Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này, có thể nói rõ ràng ra rồi.

Bọn họ vẫn nói ta là tội nhân, nhưng ta có tội ở chỗ nào?

Bình Luận (0)
Comment