Ta ngước mắt, nhìn thẳng về phía nàng, trong lòng tỉnh táo chưa từng có
“Mẫu hậu, mẫu phi của ta là có tội, nhưng cũng đã một mạng trả một mạng, ta không nợ ngài cái gì!”
“Ta chưa từng hưởng thụ điều tốt đẹp gì từ mẫu phi của ta, tất nhiên cũng không thể nào bị trừng phạt vì tội lỗi của nàng! Ta! Vô! Tội!”
“Cho dù các ngươi nghĩ quẩn thế nào, cho dù các ngươi không thể nào quên được, cũng không thể nào trở thành lý do để các ngươi định tội cho ta.”
“Cho dù tương lai ta phạm tội, cũng nên giao cho Tông Nhân Phủ, Hình Bộ, Đại Lý Tự thẩm tra xử lý, chứ không phải là ngài và Thái Tử dùng tư hình, định tội danh, không màng pháp luật!”
“Nếu ngài nhất định muốn xử tội chết cho ta, thật ra cũng không cần phải chờ ta lớn lên mới ra tay, mà nên giết ta từ khi ta còn nhỏ yếu, miễn cho ta phải chịu nhiều năm dày vò như thế!”
Hoàng Hậu nhìn chằm chằm ta, cảm xúc trong mắt điên cuồng cuồn cuộn.
Hạ ma ma lạnh lùng nói: “Tiểu công chúa của nương nương thai chết trong bụng, đã là một đứa nhỏ sáu tháng, nhưng ngươi vẫn sống êm đẹp, sống mười sáu năm, nếu không phải nhờ có lòng tốt của nương nương, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể sống đến hôm nay sao?”
Ta nâng cằm lên, ánh mắt lạnh băng, “Cho dù mẫu phi của ta là ai, chỉ cần ta là nữ nhi của phụ hoàng, ta chính là công chúa, sống ở trong cung này.”
“Ta cảm ơn thiện tâm của mẫu hậu, cho nên hôm đó ta chỉ nói với phụ hoàng là muốn ngươi, mà không phải đòi một tiểu thái giám ở chỗ người.”
“Nếu không, hôm nay Thái tử nằm mơ cũng không thể toàn thân mà lui!”
"Hắn chỉ là trữ quân đã dám chính tay giết muội muội, ai dám nghĩ sau này hắn có kiêng nể gì ai mà giết người bừa bãi hay không?”
“Phụ hoàng là coi thường chúng ta, nhưng không có nghĩa là muốn chúng ta chết!”
“Còn nữa, ca ca nhà ai sẽ vì dưỡng muội mà bắt nạt làm nhục khinh thường thân muội muội của mình đến mức đó?”
“Mẫu hậu, ngài luôn luôn thông minh, nghiêm chính, ngài nói xem, đây là vì sao?”
“Hoàng triều có trữ quân như thế, rốt cuộc là tốt hay không tốt?”
Bỗng dưng, Hoàng Hậu phun ra một búng máu, thân hình run run, mềm nhũn mà ngã xuống.
Phúc Ninh Cung hoảng loạn.
Hạ ma ma vội vàng sai người nâng Hoàng hậu trở về.
Ngự y rất nhanh đã tới, nói là Hoàng Hậu tức giận công tâm, cần phải nghỉ ngơi cẩn thận.
Thái tử vào cung muốn tới gây sự với ta.
Lại bị Trấn An vừa nghe nói tin tức cũng vội vã vào cung ngăn cản lại.
Lúc này, nàng đã kiên định nói không, kiên định mà nói tất cả mọi sự đều do mình, không cần Thái Tử ra mặt vì mình.
Nàng tháo cây trâm ở trên đầu xuống, đặt ở cổ của mình, giọng nói vẫn mềm mại như cũ, nhưng ý chí lại kiên định, chân thành đáng tin.
Hoàng Hậu từ từ tỉnh dậy, nàng nhìn Thái tử đang xúc động, Nhị hoàng tử châm ngòi thổi gió, còn có Trấn An hiếm khi nổi dậy như thế, bỗng nhiên cảm thấy mỏi mệt.
Nàng gọi Thái Tử vào trước giường, tát cho hắn một cái.
Nàng rất yếu, nhưng lại ném sạch thể diện của Thái tử.
Nàng sai người áp Nhị hoàng tử quỳ rạp trên mặt đất, suy nghĩ đến khi biết mình sai ở chỗ nào, lúc đó mới được dậy.
Nàng đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ triệu kiến ta.