Khi ta đến, bên ngoài đại điện, Thái tử đứng ở một bên, Trấn An đứng ở bên kia, Nhị hoàng tử quỳ trên mặt đất, đầy đầu đều là dấu chấm hỏi.
Khi thấy ta, hắn tức giận ngẩng đầu lên, nhỏ giọng chửi mắng: “Yêu tinh hại người!”
Ta đi ngang qua hắn, cố ý lảo đảo một chút, một chân đạp lên ngón tay của hắn, sau đó quay lại, đập làn váy vào mặt hắn.
Hắn kêu lên một tiếng.
Ta đỏ mắt lên, nhăn mũi, ấm ức mở miệng, “Nhị hoàng huynh, huynh làm ta sợ quá!’
Sắc mặt của Thái tử xanh mét.
Trấn An mở to hai mắt, ngay sau đó nghĩ đến cái gì đó, trầm mặt xuống.
Nhị hoàng tử nhe răng trợn mắt, định đánh lên đánh ta ngay lập tức, sau khi nhìn rõ vẻ tươi cười trên mặt ta, lại nhịn xuống, nhỏ giọng uy hiếp: “Ngươi chờ đó cho ta!”
Thái tử duỗi tay ngăn ta lại.
“Xin lỗi! Ngươi phải xin lỗi Nhị hoàng huynh của ngươi!”
Ta cười một chút.
“Thái tử ca ca, cùng là muội muội, Trấn An bị doạ sợ thì huynh mắng người khác, ta bi doạ sợ ngươi lại mắng ta, thật là quá bất công!”
Thái tử thay đổi nét mặt, vội vàng nhìn Trấn An.
Trấn An rũ mắt, khuôn mặt nhỏ đã trắng lại càng tái nhợt.
Thật là tốt.
Tất cả những mối quan hệ bí mật giấu kín đều đã bại lộ dưới ánh mặt trời.
Bên trong bọn họ là một nùi đay rối mơ hồ không rõ, cũng chẳng cần nữ phụ ác độc như ta đến góp một viên gạch làm gì.
Sau khi ta tiến vào.
Hạ ma ma mang theo khuôn mặt trầm trầm dẫn ta tới mép giường, cứ đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Có lẽ là sợ ta hại Hoàng hậu.
Hoàng Hậu nghe được tiếng ầm ĩ bên ngoài, ánh mắt của nàng không vui mà nhìn kỹ, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Mấy năm nay, ngươi vẫn luôn rất ngoan, thật ra ngươi là ngoan nhất.”
“Nhưng bổn cung vẫn không thể nào thích ngươi, lòng người có nghiêng lệch.”
“Bổn cung không hại ngươi, đã là khắc chế lớn nhất rồi.”
“Bổn cung coi ngươi là tấm khiên, thật ra cũng có một chút tư tâm, nhưng bổn cung nghĩ, Lục Kinh Hoài cũng là người không tệ, cũng không phải là bạc đãi ngươi.”
“Nếu ngươi không muốn, vậy thì bỏ đi, bổn cung sẽ đi tới chỗ bệ hạ nói huỷ bỏ tứ hôn.”
“Nhưng mà ngươi phải mau chóng xuất giá, việc này đối với ngươi, đối với mọi người đều có lợi.”
Hạ ma ma mang tới một phần danh sách.
Phía trên là các nam tử đến tuổi thành hôn của các gia tộc, có bức hoạ và ưu khuyết điểm.
Nàng chuyên tâm nói: “Đây là nương nương mệnh cho nô tài thu thập, ở chỗ Tam công chúa cũng có một phần.”
Có lẽ là sợ ta nghi ngờ Hoàng hậu giở trò bịp bợm, cho nên nói rất rõ ràng.
Nhưng nàng lo thừa rồi, ta vẫn luôn biết Hoàng Hậu là người tốt.
Người tốt mới có đạo đức như thế, mới có thể chịu được ta giương oai, còn nghĩ lại xem ta có nói đúng hay không.
Nói về điểm này, ta rõ ràng là đang bắt nạt người tốt
Ta khom người cung kính hành lễ với Hoàng hậu, “Mẫu hậu, làm nữ nhi của ngài nhất định là rất hạnh phúc. Thật tiếc là con không có phúc phận này, nguyện ngài sớm khang phục, vạn sự như ý, tuế tuế bình an.”
Trong tối tăm, khoé mắt Hoàng hậu hình như long lanh nước mắt.
Ta rời khỏi Khôn Ninh Cung.
Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài thật là ấm áp.
Trấn An gọi ta lại, nàng vừa do dự vừa thấp thỏm, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm để nói: “Lục tỉ tỉ, ta sắp dọn ra khỏi cung rồi.”
“Ừ, vậy thì muội đi đường cẩn thận.”
“Muội xin lỗi…”
Ta xua xua tay, “Đều đã qua rồi!”
Ta đi được vài bước, lại dừng lại, “Đúng rồi, về sau khóc ít thôi, sẽ bị đau mắt.”
Tuế An đã nói, dễ bị loà. Đôi mắt xinh đẹp của nàng, nếu nhìn không rõ thì thật là đáng tiếc.
Trấn An trố mắt, rồi nhoẻn miệng cười, “Muội nhớ kỹ.”
Ta gật đầu, lúc này thật sự nên rời đi rồi, nếu không có gì thay đổi, lần sau tới nơi này có lẽ là lúc xuất giá. Cũng không biết Hoàng Hậu có chịu gặp ta hay không.
Phía sau, Thái Tử nói: “Sao phải nhiều lời với nàng?”
Nhị hoàng tử cũng nói: “Nàng là loại người không tim không phổi, có nói cũng vô ích…”
“Thái tử ca ca, Nhị hoàng huynh, các ngươi đừng nói nữa, ta trưởng thành rồi, ta có phán đoán của chính mình. Nếu các ngươi thật sự tốt với ta thì nghe lời ta, các ngươi nói tốt với ta nhưng từ trước tới giờ đều làm theo ý mình, ta rất mệt.”
Trấn An xoay người vào nội điện, trông coi Hoàng hậu nương nương.
Đồ vật của nàng rất nhiều, dọn ba ngày trời mới coi như sạch sẽ.
Thái tử thất hồn lạc phách, sau này hắn muốn gặp trấn an thì không dễ dàng nữa.
Nhị hoàng huynh có vẻ không sao cả, dù sao hắn lấy lòng Trấn An là để lấy lòng Thái tử, người lại hắn có thể nhờ vào việc tìm hiểu tin tức của Trấn An để có được sự nể trọng của Thái Tử.
Nhưng hắn không đắc ý được mấy ngày, Hoàng Hậu đã động đến mẫu phi của hắn.
Mẫu phi của hắn bị Hoàng Hậu phạt chép kinh văn vài ngày, ăn chay niệm phật.
Cuối cùng, Nhị hoàng huynh tự xin đến đất phong, mẫu phi của hắn mới kết thúc những ngày tháng ăn chay.
Kể từ đó, hắn không còn liên quan gì tới thị phi ở kinh thành nữa.
Ta cảm thấy hắn như thế hơi có lợi cho hắn, nhưng trước mắt cũng không có cách gì tốt.
Trước mắt chuyện khiến ta phải đau đầu là gả chồng.
Rốt cuộc phải gả cho ai đây.