Công Chúa Không Dễ Dàng: Trần Tố Ngọc

Chương 3

CHÍN: Tứ Hoàng tử

Trong cung xảy ra một chuyện, Lý tần được phong làm Thục phi.

Chuyện này thì cũng không có gì đáng để để ý nhưng thời gian Lý tần vào cung cũng không ngắn, còn có một nhi tử.

Tứ Hoàng tử mà Lý tần sinh hạ thoáng cái cũng đã mười hai tuổi, bình thường im hơi lặng tiếng không có gì nổi trội. Sinh thần mười hai tuổi của Tứ Hoàng tử vừa qua Phụ hoàng lại chợt phát hiện ra nhi tử này của người tuổi còn trẻ nhưng kiến thức uyên thâm, vô cùng thông minh.

Khánh quốc có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với Hoàng tử. Sau khi được sinh ra không lâu tất cả sẽ được nuôi nấng và dạy dỗ tại Hàm Quang Viện, có người giáo dưỡng riêng biệt, một tháng không thể gặp mặt sinh mẫu quá vài lần. Vừa tròn năm tuổi sẽ chính thức đọc sách vỡ lòng, từ đó về sau lại càng không được tùy ý gặp sinh mẫu nữa. Đương nhiên phi tần đắc thế trong cung thì vẫn luôn có chút ngoại lệ nhưng cũng không thể quá phận.

Phụ hoàng có năm nhi tử. Ngũ Hoàng tử còn quá nhỏ lại nhiều bệnh. Người trong cung đều nói nuôi thằng bé là “nuôi chơi” thôi.

Vốn dĩ Tứ Hoàng tử cũng không quá khiến mọi người chú ý đến. Sinh mẫu Lý tần của Tứ Hoàng tử và mẫu phi ta đều xuất thân như nhau, cùng là cung nữ bên người Thái hậu. Trong lúc mẫu thân Tam Hoàng tử qua đời, ít nhiều gì Phụ hoàng cũng có chút không vui, vừa hay tướng mạo Lý tần lại rất xuất chúng, đã an ủi Phụ hoàng không ít.

Dường như đối với sở thích thích sủng hạnh nữ tử có xuất thân thấp kém của Phụ hoàng, Tiết Hoàng hậu luôn rất kín đáo phê bình nhưng cũng không làm ra chuyện gì cả. Đối với bà mà nói chuyện phân sủng với nữ tử có thân phận thấp kém không đáng để so bì. Dù sao so ra phi tử xuất thân cao vẫn có ưu thế hơn.

Lý tần không được sủng ái mấy, lãng phí tuổi xuân trong hậu cung nhiều năm mới có mang. Tứ hoàng tử lặng lẽ lớn lên ở Hàm Quang Viện, hai mẹ con này không hề nổi bật.

Ai ngờ một ngày lọt vào mắt hoàng thượng, ân thưởng liền ùn ùn kéo đến.

Chưa đầy nửa năm sau, có người khen Tứ hoàng tử học hành ngày càng tiến bộ, Lý tần được tấn phong thành Thục phi, rồi nhanh chóng trở thành Thục quý phi.

Thục quý phi bỗng chốc trở thành tấm gương điển hình trong hậu cung về chuyện khổ tận cam lai, nhất thời phong quang vô hạn.

Tiết Hoàng hậu thể hiện rõ sự bất mãn nhưng lần này phụ hoàng lại không nể mặt chút nào.

Hơn nữa, phụ hoàng đột nhiên lại tỏ ra hứng thú với đạo trường sinh.

Tần Bạch Vân từng nói chuyện đạo sĩ vào kinh chính là vì vậy.

Thân thể phụ hoàng vốn không có vấn đề gì lớn nhưng đúng là cũng không được khỏe mạnh lắm.

Trước đây phụ hoàng chẳng mấy quan tâm đến dưỡng sinh, ngược lại còn mong thái tử trưởng thành, sớm gánh vác trọng trách. Không hiểu sao gần đây phụ hoàng lại thường cảm thán thời gian không chờ đợi ai, cũng thường than thở mình đã già yếu rồi.

Người dần dần mê mẩn thuật trường sinh của các đạo sĩ.

Sau khi Thục Quý phi được tấn phong, một lần nữa ta tình cờ gặp Thái tử phi trong cung. Nàng nhìn ta với ánh mắt thương hại:

"Hiền phi nương nương vốn là người theo phụ hoàng từ những ngày còn ở vương phủ, giờ lại để Lý tần vượt mặt."

Ta đáp:

"Thục Quý phi nương nương hiền lương thục đức, lại có công nuôi dạy hoàng tử, được phong lên là lẽ đương nhiên."

Thái tử phi liếc nhìn ta rồi nói:

"Thôi được, mẫu hậu nói đúng, mẹ con nhà các người thật thà, thật thà đến mức khiến người ta đau lòng."

Thật thà, cũng có nghĩa là vô dụng.

Thực ra ta không hiểu vì sao phe Thái tử lại quan tâm đến ta nhưng ta biết trốn tránh là cách duy nhất mà kẻ ngốc dùng để đối phó với kẻ thông minh.

Mẫu phi của ta cả đời chưa từng tranh giành, ta cũng vậy.

Hơn nữa, ta chỉ là một Công chúa, dù có tranh giành cũng được gì đâu?

Ta cũng biết, có lẽ điều Thái tử và bọn họ quan tâm không phải là ta, mà là Nghiêm Thiệu Đường.

Nghiêm gia không nuôi kẻ vô dụng, Thiệu Phong và Thiệu Tuyên còn nhỏ đã rất xuất chúng.

Ở Nghiêm gia, ngay cả thứ xuất cũng tài hoa vượt bậc.

Do hành động gần đây của phụ hoàng khiến mọi người khó hiểu nên rất nhiều người bắt đầu rục rịch.

Điều kỳ lạ là Nghiêm gia lại rất vững vàng, như thể không bị ảnh hưởng gì. Giống như thật sự đang thất thế trong trận tranh đấu với Tiết gia, Nghiêm gia tỏ ra như đã chuyển sang thế thủ.

Tuy nhiên gần đây Nghiêm gia lại có rất nhiều tin vui.

Tiết Nguyệt Hoa sinh cho Nghiêm gia một đứa cháu đích tôn, Nghiêm Uyển Xu cũng sinh cho Tam hoàng tử một trưởng tử.

Thiệu Tuyên sắp bàn chuyện hôn sự, đối tượng được định là nữ nhi Hoắc gia. Hoắc gia chính là quê ngoại của Nghiêm Thiệu Ngọc.

Thiệu Phong thì chưa vội thành thân, thành tích học hành của đệ ấy rất xuất sắc, đã bắt đầu nổi danh ở kinh thành.

Ta và Thiệu Đường thì vẫn bận rộn gửi quà mừng, bận đi dự tiệc.

Theo lý ta là dâu Nghiêm gia, đáng lẽ phải giúp đỡ lo liệu, nhưng ta chỉ là một kẻ vô dụng nhàn nhã. Hơn nữa, có lẽ Nghiêm gia cũng không muốn ta nhúng tay vào quá nhiều chuyện.

Tóm lại, Nghiêm gia bày ra một vẻ nhân đinh hưng thịnh, điềm đạm mà không vội vàng, dường như còn có phong thái thế gia hơn cả Tiết gia vốn đang có chút luống cuống.

Tiết gia cũng có tin vui, Thái tử phi lại mang thai.

Thái tử và Thái tử phi mới chỉ có một nữ nhi.

Trước đó Thái tử phi từng bị sảy thai một lần, nghe nói đó là thai nam đã thành hình.

Dù Thái tử phi không để tâm người khác sinh hạ con thứ. Các thị thiếp có địa vị thấp trong Đông Cung mang thai sinh con, Thái tử phi cũng sai người chăm sóc chu đáo nhưng Tiết gia vẫn hy vọng Thái tử phi sinh hạ được đích trưởng tử. Lần này cuối cùng cũng xem như được toại nguyện.

Hậu cung hay quyền quý, nữ tử đều cố gắng hết sức sinh con, để mưu cầu thêm lợi ích cho bản thân và gia tộc. Rồi lại tiếp tục sinh con, tiếp tục mưu cầu.

Tứ hoàng tử chưa đến mười bốn tuổi, phụ hoàng đã định tìm cho hắn một mối hôn sự thích hợp.

Chỉ có Nhị hoàng tử là không có động tĩnh gì, nghe nói phu thê không ai có tin vui.

Trong một buổi gia yến trong cung Hoàng hậu từng đặc biệt nhắc tới, hy vọng Nhị hoàng tử sớm ngày khai chi tán diệp.

Nhị hoàng tử tuy thái độ kính cẩn đáp lời nhưng ánh mắt và biểu cảm lại vô cùng mơ hồ.

Nhị ca của ta, ta rất ít tiếp xúc với hắn.

Chỉ nhớ hồi nhỏ, có một lần trong Ngự Hoa Viên, ta thấy hắn bắt được một con bướm. Sau đó Nhị hoàng tử không nói lời nào, chỉ giữ chặt con bướm trong lòng bàn tay, ngoài mặt không để lộ chút cảm xúc nào.

Hôm đó là ngày phụ hoàng hiếm hoi dạo chơi cùng mấy đứa trẻ chúng ta. Cho đến khi kết thúc, dù phụ hoàng hay người khác nói chuyện với hắn, bàn tay ấy vẫn không hề buông ra.

Trẻ con trong nhóm chỉ để ý tới Thái tử, không mấy ai nhìn tới Nhị hoàng tử cả. Cho đến lúc mọi người rời khỏi Ngự Hoa Viên, hắn mới lặng lẽ ném con bướm ch lên trên giày Thái tử.

Không ai phát hiện ra chuyện này, còn ta thấy nhưng làm như không biết.

MƯỜI: Thái tử suy tàn

Phụ hoàng rất dụng tâm trong chuyện chọn hôn sự cho Tứ Hoàng tử.

Đồng thời dường như thuật trường sinh đã có chút tác dụng đối với cơ thể của Phụ hoàng, dung nhan người đã tươi sáng lên không ít.

Ta không thường xuyên gặp được Thái tử phi nữa, nghe nói nàng đang tập trung dưỡng thai, gần như là cố chấp.

Mỗi ngày Tần Bạch Vân đều đọc sách và dạo chơi. Ta không hiểu, nếu cũng muốn tìm kiếm tiền đồ ở kinh thành sao lại không vào cung.

Nhìn ông chẳng giống đạo sĩ, trang phục hằng ngày cũng giống một ông đồ già bình thường.

Tần Bạch Vân nói: “Đạo sĩ cầu vinh hoa phú quý chắc chắn chẳng phải chuyện tốt gì.”

Nghe xong ta chỉ biết mỉm cười.

Cuộc sống trôi qua nhàn nhạt, gió ở Nam Ẩn Viên cũng mang theo mùi vị nhàn rỗi.

Không ngờ có một ngày Nghiêm Thiệu Ngọc đến tìm phu thê chúng ta bàn về chuyện hôn sự của Thiệu Tuyên.

Hôn sự của Thiệu Tuyên đã định là nữ nhi Hoắc gia. Tuy nhiên Hoắc gia lại không ở kinh thành. Dù từng là quyền quý ở kinh thành, ngoại tổ mẫu của Nghiêm Thiệu Ngọc cũng từng là nhân vật lẫy lừng triều đình nhưng vì nhiều lý do, Hoắc gia đã rời xa vũ đài quyền lực. Giờ đây cả gia đình đều sống tại quê cũ cách kinh thành ngàn dặm, nơi ấy núi non hữu tình, sông nước trong lành.

Nghiêm gia có được như hôm nay, phần lớn nhờ vào sự giúp đỡ của Hoắc gia. Dù ngoại tổ phụ đã qua đời nhưng ngoại tổ mẫu thọ hiếm có, vẫn còn khỏe mạnh.

Vì ân tình, vì hiếu đạo, vì lễ nghĩa, Nghiêm gia nên cử người đến thăm ngoại tổ mẫu, bày tỏ tấm lòng hiếu thảo, đồng thời đón tân nương về.

Người thích hợp nhất dĩ nhiên là con rể tương lai Thiệu Tuyên, nhưng vì đệ ấy còn trẻ, có người đi cùng sẽ ổn thỏa hơn. Hơn nữa, vì chưa chính thức thành thân, để tránh dị nghị, trên đường cần có người giám sát và dạy dỗ.

Một người nhàn rỗi như Thiệu Đường chính là lựa chọn tốt nhất. Còn về phần ta, Nghiêm Thiệu Ngọc nói:

“Nếu Công chúa có hứng thú, đây là cơ hội hiếm có để ra ngoài kinh du ngoạn.

Hơn nữa nếu Công chúa chịu đi chính là đem lại vinh dự to lớn cho Hoắc gia, sau này Thiệu Tuyên và thê tử ở kinh thành cũng sẽ có thêm chỗ dựa. Nghiêm gia vô cùng cảm kích.”

Hoắc gia dù có danh tiếng ở quê nhà nhưng trong con mắt thực dụng của kinh thành lại chẳng khác gì chuyện cũ không đáng nhắc tới.

Ta hiểu ý của Nghiêm Thiệu Ngọc, lần này ta và Thiệu Đường xuất hành vừa thỏa mãn sở thích du ngoạn, vừa giúp nâng cao danh tiếng cho cô nương Hoắc gia, một công đôi việc.

Trong lòng ta rất vui, thậm chí còn thấy phấn khởi. Được xuất kinh ngắm nhìn núi sông ai mà không vui chứ.

Các vị hoàng đế tiền triều Đại Khánh cũng từng xuất kinh du tuần, chỉ có đến đời phụ hoàng thì không thể. Chúng ta đều là những con chim trong lồng son nơi kinh thành, bị giam cầm giữa phú quý tẻ nhạt.

Ngày thành thân không gấp gáp, còn dư thời gian để Thiệu Tuyên bầu bạn với ngoại tổ mẫu.

Ta và Thiệu Đường cũng có cơ hội đưa Vô Ưu và Cảnh Minh đi đây đó ngắm cảnh.

Lần này chúng ta chơi đùa rất thỏa thích, phong cảnh trên đường thật sự rất đẹp, ta còn vui hơn cả bọn trẻ.

Ta rất hài lòng với sắp xếp của Nghiêm Thiệu Ngọc, liền nói với Thiệu Đường:

“Dù thế nào đi nữa, Nghiêm Thiệu Ngọc làm việc vẫn rất chu toàn, khiến người khác không thể chê trách.”

Thiệu Đường đáp: “Đưa cho nàng hai quả táo ngọt, nàng liền quên mất người ta lợi hại thế nào.”

Chuyến đi này tốn không ít thời gian, khi chúng ta trở về kinh thành, đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn.

Thái tử vậy mà lại có ý đồ mưu hại phụ hoàng.

Phụ hoàng cả đời cẩn thận, mỗi ngày đều để thái y kiểm tra kỹ lưỡng các loại tiên dược mà đạo sĩ dâng lên, không ngờ vẫn gặp chuyện.

Người phát hiện ra vấn đề chính là Tam hoàng tử.

Sau khi ta và Thiệu Đường rời kinh, Tam hoàng tử biết về sự tồn tại của Tần Bạch Vân tại Nam Ẩn Viên liền mời về phủ để thảo luận về thuật dưỡng sinh.

Tam hoàng tử nhận thấy Tần Bạch Vân là một nhân tài nên mới giới thiệu cho phụ hoàng. Nhờ vậy phát hiện ra tiên dược hàng ngày có vấn đề.

Tần Bạch Vân tâu lên phụ hoàng, vốn dĩ ông đang du hành tu đạo, lần này vào kinh chỉ vì nghe nói một đồ đệ của mình tiến cung dâng thuốc. Ông lo đồ đệ năng lực kém, làm mất mặt sư môn nên mới đến dò hỏi. Nghe nói thiên tử uống thuốc xong tinh thần tốt hơn, ông còn tưởng đồ đệ quả thực có tài, không ngờ lại chứa tâm tư hiểm độc.

Sau khi tra hỏi kỹ lưỡng, phát hiện kẻ đứng sau chính là Thái tử. Thái tử phi quá mức chú tâm vào đứa bé trong bụng nên không để ý đến Thái tử. Kết quả, Thái tử lại say mê một cung nữ, thậm chí còn cắt máu ăn thề cùng nhau.

Giấy không gói được lửa, Thái tử phi cuối cùng phát hiện dẫn đến động thai khí, lại bị sảy thai.

Phụ hoàng lớn tiếng mắng Thái tử, dù sau đó không có ý định nghiêm trị nhưng lại chuyển sự quan tâm sang Tứ hoàng tử.

Phụ hoàng chọn nữ nhi Tào gia, gia tộc võ tướng đồng thời cũng là nhà ngoại của Gia quý phi để kết duyên cùng Tứ hoàng tử.

Nhà mẹ đẻ của Gia quý phi có một người đệ đệ đang học tại Quốc Tử Giám, thành tích không tồi, cũng được phụ hoàng cất nhắc.

Thái tử trước giờ vẫn luôn được đánh giá là người hành sự thận trọng trở nên nóng vội, lại thêm nhiều lần bị Hoàng hậu quở trách khiến hắn càng thêm thiếu kiên nhẫn. Để có thể thuận lợi kế thừa ngôi vị Hoàng đế, Thái tử bí quá hóa liều.

Lần này, để chứng minh năng lực và sự quyết đoán của mình, Thái tử chọn không bàn bạc với Tiết gia, cũng không nói với Thái tử phi mà đã tự ý hành động.

Chuyện bại lộ, Hoàng hậu bệnh nặng nhưng may mắn thay vì Thái tử tự làm theo ý mình nên Tiết gia không bị liên lụy.

MƯỜI MỘT: Cái ch của Tứ hoàng tử

Vì chuyện của Thái tử, lễ cưới của Thiệu Tuyên phải hoãn lại. Dẫu sao khi hoàng gia đang trong cảnh sầu thảm, người làm bề ta cũng không thể vô tâm mà giăng đèn kết hoa được.

Nữ nhi Hoắc gia - Hoắc Tu Nghi tính tình hiền hòa, rất thông cảm cho việc này. Vì nữ nhi chưa gả qua cửa không tiện ở lâu trong phủ nên để tránh hiềm nghi, ta đã sắp xếp cho nàng tạm trú tại phủ Công chúa. Cả Nghiêm gia đều vô cùng cảm kích ta.

Thực ra ta không muốn giúp Nghiêm gia. Ta chỉ thương xót cho Hoắc Tu Nghi, vừa đến kinh thành đã phải vướng vào vòng xoáy quyền mưu này.

Chuyện của Thái tử, ta biết có bàn tay của Nghiêm gia trong đó nhưng cũng biết họ không chủ động mưu hại phụ hoàng ta. Nếu Thái tử không tự nảy ra những suy nghĩ xấu xa thì Nghiêm gia cũng không thể thừa cơ hành động. Thế nhưng trong lòng ta vẫn không kìm được mà hận Nghiêm gia, dù sao họ cũng đã nguy hại đến tính mạng của phụ hoàng.

Ta tiến cung thăm phụ hoàng. Tinh thần người vẫn tốt, còn nói với ta tuy thân thể người có bị tổn thương đôi chút nhưng may mà phát hiện kịp thời, chưa tới mức ảnh hưởng đến tính mạng.

Phụ hoàng nói: "Con đừng hận đừng oán, trong chuyện này Nghiêm gia chỉ có công chứ không có lỗi. Con phải nhớ kỹ điều này rồi quay về nhà tiếp tục sống tốt với Thiệu Đường."

Ta gật đầu, chút lửa giận và oán hận đáng thương của ta chẳng làm tổn thương được ai. Cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra là lựa chọn duy nhất ta có thể làm.

Ta đến thăm mẫu phi, người kể người mới vừa đến vấn an Hoàng hậu, thì bị bà ta trừng mắt chất vấn: "Nữ nhi ngươi sinh ra tốt thật đấy, rốt cuộc lòng nó đứng về bên nào?"

Tần Bạch Vân vẫn ở tại Nam Ẩn Viên nhưng việc y vào cung lại chẳng liên quan gì đến chúng ta. Tiết Hoàng hậu có nghi ngờ ta và Thiệu Đường thì cũng chẳng có bất kỳ bằng chứng nào. Mẫu phi đành phải đáp:

"Giai Thành Công chúa rời kinh đã lâu, không biết đã đắc tội với Hoàng hậu chỗ nào. Đợi con bé về tiện thiếp nhất định sẽ nghiêm khắc răn dạy."

Hoàng hậu nghiến răng nói: "Ta cẩn thận nhiều năm như vậy, cuối cùng công lao đều là của các ngươi cả."

Mẫu phi vô cùng hoảng sợ, bà vội vàng cáo tội rồi rời đi.

Bây giờ hẳn là Tiết Hoàng hậu đang hận lắm nhưng lại không biết hận thế nào cho phải.

Tiết gia tự bảo vệ được mình đã là may lắm rồi, làm gì có sức làm được gì cho bà ta. Bà ta muốn gây khó dễ cho mẫu phi thì cũng chỉ có thể độc mồm độc miệng vài câu thôi..

So với việc hận mẫu phi, có lẽ Hoàng hậu còn hận Thục Quý phi hơn. Tiết gia rất nhanh đã ngả về phía Tứ Hoàng tử. Tình trạng sức khỏe của phụ hoàng vẫn cứ xuống dốc dần, người không muốn úp mở nữa nên đã bắt đầu công khai lót đường cho Tứ Hoàng tử.

Vì việc này mà người còn răn dạy Tam Hoàng tử, công khai nói mẫu thân Tam Hoàng tử xuất thân ti tiện lại mệnh yếu phúc bạc, liên lụy đến Tam Hoàng tử trước khi trưởng thành cũng gặp nhiều trắc trở. Tam Hoàng tử có được vận may như nay là nhờ ông trời phù hộ, nhất định phải biết tiếc mệnh tích phúc cho mình.

Những lời này chẳng khác nào chỉ thẳng mặt mà mắng Tam Hoàng tử xui xẻo.

Phụ hoàng sắp xếp vô cùng tỉ mỉ, giờ đây sau lưng Tứ Hoàng tử không chỉ có mỗi Tào gia nữa. Tiết gia vì muốn duy trì quyền thế nên đành hợp tác với phụ hoàng, đợi Tứ Hoàng tử lên ngôi thì họ sẽ trở thành đại thần phụ chính.

Để không làm rối loạn kế hoạch này, thậm chí phụ hoàng đã chuẩn bị sẵn sàng để bản thân mau chóng thoái vị làm Thái thượng hoàng, dao sắc chặt đay rối để Tứ Hoàng tử thuận lợi đăng cơ trong thời gian sớm nhất.

Nhưng không ai ngờ lại xảy ra một biến cố lớn.

Để tránh né thế sự, những chuyện này đều đã qua rồi ta mới biết.

Trong khoảng thời gian này Nghiêm gia vẫn bình tĩnh. Ngoài việc tìm ngày để gấp rút tổ chức hôn lễ cho Thiệu Tuyên ra, mọi thứ vẫn êm đềm không một gợn sóng.

Ngày xảy ra biến cố, phụ hoàng vốn đã sớm bàn định với Tiết gia, đợi lúc gần bãi triều sẽ truyền ba vị Hoàng tử cùng vào điện, sau đó tuyên bố nhường ngôi cho Tứ Hoàng tử trước mặt quần thần. Đồng thời răn dạy Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử phải thành tâm ủng hộ, các quan đại thần phải tận tâm phụ tá.

Quang minh chính đại như vậy, việc Tứ Hoàng tử lên ngôi mới thuận lý thành chương, hai người ca ca cũng không thể nảy sinh lòng tạo phản.

Mọi việc vốn đang tiến hành theo kế hoạch, đại điện chìm vào im lặng, các đại thần thậm chí còn không có ý kiến hay ngăn cản mang tính hình thức gì cả.

Tưởng như đại cục đã định.

Ai ngờ đâu, khi truyền gọi ba vị Hoàng tử cùng vào điện, nửa đường Nhị Hoàng tử đột nhiên nổi điên, rút trâm cài đầu rồi dùng sức đ â m mạnh vào cổ họng Tứ Hoàng tử.

Động tác của Nhị Hoàng tử nhanh như chớp giật, ra tay t à n nhẫn như thể đã luyện tập từ lâu vậy. Một đòn trúng đích, không ai kịp phản ứng lại.

Sau khi Nhị Hoàng tử bị khống chế, chỉ nghe hắn không ngừng gào thét: "Kẻ đó không được làm vua nữa rồi, nhưng cũng không đến lượt ta, cũng không đến lượt ta!"

Phụ hoàng ngồi trên long án không chịu nổi đả kích, suy sụp ngay trong nháy mắt. Người thậm chí không có dũng khí nhìn th i th ể Tứ Hoàng tử lần nào.

Quần thần chưa kịp phản ứng đã thấy người đứng đầu Tiết gia đã ngất xỉu trên triều đường.

Tứ Hoàng tử ch không nhắm mắt, trong đôi mắt mở to trợn trừng lên đều là sự không giải thích được, trên gương mặt non nớt phủ đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Sau này trong cung luôn lưu truyền tin đồn có thể nhìn thấy h ồ n ma Tứ Hoàng tử, nói rằng y không chịu đầu thai.

MƯỜI HAI: Nỗi buồn của phụ hoàng

Ngày hôm đó quần thần đến đông đủ, Thiệu Đường cũng có mặt trên triều đường, khi về mặt chàng tái nhợt không còn chút máu.

Chàng chỉ nói Nhị Hoàng tử đã giết Tứ Hoàng tử, còn lại không chịu nói thêm điều gì, còn bảo ta gần đây đừng vào cung.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao ta có thể yên tâm ở nhà được nhưng Thiệu Đường không để ta nói gì, chàng nhốt ta trong phủ Công chúa không cho ra ngoài.

Người trong phủ Công chúa là phụ hoàng cho ta nhưng lúc này họ lại đều nghe lời Thiệu Đường.

Đại giám* Trương công công phụ hoàng cho ta đến khuyên rằng, Phò mã sắp xếp như thế đều là vì Công chúa tốt, ta phải cố chịu đựng một chút.

*không nhầm đâu mấy bà, là đại giám đó, không phải đại thái giám

Thật ra Thiệu Đường cũng là người quyết đoán sát phạt nên chàng có uy vọng hơn ta, chỉ là chàng luôn nhường nhịn ta mà thôi.

Trương công công nói: "Ngay cả thánh thượng lúc này cũng sẽ đồng ý với cách làm của Phò mã."

Ta nghĩ một hồi, có lẽ đúng vậy thật.

Với tình hình hiện tại, một Công chúa như ta vào cung thì có thể làm được gì chứ.

Nghiêm Thiệu Ngọc phái người đến, bảo Nghiêm Thiệu Đường về Nghiêm gia. Đồng thời người hắn phái đến cũng mang cho ta một tin truyền miệng, nói rằng mẫu phi trong cung vẫn an ổn.

Ta có chút cảm kích Nghiêm Thiệu Ngọc, cũng hoàn toàn yên tâm nên không còn náo loạn nữa.

Ta lặng lẽ ngồi đờ ra trong phủ Công chúa.

Ta không nghĩ được gì khác, nghĩ đến Thái tử phi, cũng nghĩ đến nữ nhi Tào gia đã gả cho Nhị Hoàng tử.

Tất cả phong vân quỷ quyệt này có liên quan gì đến những nữ nhân ấy chứ?

Dù Thái tử phi có mưu tính nhiều hơn chút nhưng ta vẫn không thể nào quên được vẻ mặt của nàng khi tin chắc nàng và Thái tử là phu thê nhất thể đồng tâm.

Thái tử không thể cho nàng một tổ ấm yên ổn, đứa bé của nàng cũng bị sẩy.

Còn Nhị Hoàng tử phi thì sao đây, người phụ nhân bất hạnh ấy giờ có bị liên lụy vì phu quân không?

Nghĩ đến đây ta biết mình rất may mắn. Thiệu Đường che chở ta, phụ hoàng cũng cố gắng bảo vệ ta.

Thậm chí là Nghiêm Thiệu Ngọc, trong thời điểm quan trọng nhất khi Nghiêm gia đấu trí với Thái tử, hắn cũng đã để ta đi đến nơi cách xa nghìn dặm.

Có lẽ là vì Nghiêm Thiệu Đường, có lẽ trong lòng hắn vẫn còn một chút, một chút tình nghĩa.

Bước tiếp theo Nghiêm gia sẽ làm gì thì con của phụ hoàng cũng chẳng còn nhiều. Ngũ Hoàng tử còn nhỏ lại đau ốm liên miên, người chỉ có thể chọn Tam Hoàng tử mà thôi.

Cuối cùng Nghiêm gia đã thắng ván cờ này.

Có Vô Ưu và Cảnh Minh bên cạnh, những ngày bị nhốt trong phủ Công chúa cũng không khó chịu lắm.

Không biết Thiệu Đường về Nghiêm gia để bàn bạc gì, dù sao chàng cũng là người Nghiêm gia.

Ta tiếp tục nghĩ về những chuyện đã xảy ra kể từ khi ta thành thân, nghĩ về mấy vị Hoàng tử của phụ hoàng.

Theo lý thì họ là huynh đệ của ta nhưng ta chưa từng gọi họ như vậy, tình thân giữa chúng ta rất mỏng manh. Không chỉ vì người hoàng gia vốn lạnh bạc mà cả cảm giác người một nhà lục đục đấu đá này khiến ta cảm nhận được mùi vị của sự suy tàn.

Trần gia chúng ta không biết còn còn có thể ngồi vững trên ngôi vàng này hay không.

Trái lại Nghiêm gia lại bền chắc như thép.

Phụ hoàng đã thoái vị cho Tam Hoàng tử, người trở thành Thái thượng hoàng.

Phụ hoàng sai người truyền ta vào cung ngồi một chút. Người già rồi, già đến nỗi như cành khô biết nói. Hiện giờ mẫu phi thường xuyên đến bầu bạn với người, đánh cờ song lục cùng người. Ta rất ngạc nhiên, không ngờ phụ hoàng cũng am hiểu trò này.

Phụ hoàng cười nói cờ song lục của mẫu phi là do người dạy.

Nhưng dần dần, phụ hoàng không còn sức để đánh cờ nữa.

Đương kim Hoàng thượng khen ta, nói ta thường xuyên vào cung an ủi Thái thượng hoàng, hiếu tâm đáng khen.

Ta thấy thật buồn cười.

Phụ hoàng cũng chỉ muốn gặp mỗi ta, người đã thất vọng về các nhi tử của mình rồi.

Người đuổi hết người xung quanh đi rồi nói với ta những lời thì thầm.

Người nói nếu lễ pháp tổ tông cho phép, người thà để Thiệu Đường ngồi ngôi vị Hoàng đế.

Thái tử phế vị là kẻ chí lớn tài mọn, nếu hắn là đứa trẻ ngoan biết nghe lời mẫu thân và Thế tử phi thì có lẽ ngai vàng vẫn còn cho hắn ngồi.

Đáng tiếc hắn bị Tiết Hoàng hậu và Thái tử phi khống chế quá mức, vật cực tất phản, muốn tự làm việc rồi bị phế luôn.

Nhị Hoàng tử, người vẫn luôn nghĩ hắn chỉ là đứa trẻ tính tình âm trầm, tính cách hơi quái gở, dù sao thì hắn cứ im lặng mãi thôi, ai ngờ bên trong hắn đã hóa điên rồ dại từ lâu.

Khi thẩm vấn Nhị Hoàng tử phi, nàng cũng như nửa điên nửa dại.

Nàng nói Nhị Hoàng tử ở trong phủ luôn giết mèo giết chó, giờ cuối cùng hắn đã giết người.

Hắn không có việc gì cũng tự giam mình trong tịnh thất, không ai biết hắn làm gì. Một khi ra ngoài là hắn sẽ hành hạ Nhị Hoàng tử phi, trên người nàng đầy thương tích.

Trong tịnh thất cất giấu một con búp bê gỗ, trên những chỗ hiểm đều là những lỗ bị đâm.

Cái lỗ ở cổ họng đặc biệt to, chính là nơi Tứ Hoàng tử bị đ â m ch.

Phụ hoàng không hiểu, tại sao các nhi tử của người lại là loại người như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, trong mắt người phủ một tầng mây mờ mịt. 

Bình Luận (0)
Comment