MƯỜI BA: Nghiêm gia đắc thế
Trong hậu cung còn có một Ngũ Hoàng tử không nổi bật, hắn cũng ch rồi.
Ta cảm thấy Tam Hoàng tử kế vị, suy nghĩ của người này cũng vặn vẹo không kém gì Nhị Hoàng tử điên rồ. Lần này hẳn là hắn đã an tâm rồi.
Cuối cùng đứa con xui xẻo này cũng không cần bận tâm mình xui hay không xui nữa, dường như càng mang đến nhiều điều không tưởng cho người khác, hắn càng được nhiều lợi ích hơn.
Phụ hoàng đã sắp băng hà, vị hoàng huynh này của ta giả mù sa mưa cầu phúc cho người, ai biết trong lòng hắn thực sự nghĩ gì.
Mẫu phi tận tâm chăm sóc phụ hoàng. Ta nghĩ tình cảm của người đối với nam nhân này thực ra rất sâu, rất nặng.
Ta lén hỏi phụ hoàng, người có từng yêu mẫu phi không.
Người cười, đáp: "Mọi mong cầu xa vời đều là tội lỗi, tình yêu của đế vương không phải thứ tốt đẹp gì, mẫu phi con không cần."
Một lúc lâu, người lại nói: "Mẫu phi con ch sau trẫm, có thể tiễn trẫm một đoạn đường này đã là tốt rồi."
Đúng vậy, nhìn có vẻ không được sủng ái nhiều nhưng quả nhiên mẫu phi sống lâu hơn.
Sau khi phụ hoàng băng hà, mẫu phi tự xin đến tu hành cầu phúc tại chùa Báo Quốc của hoàng gia, hoàng huynh vung tay một liền phê chẩn.
Thậm chí hắn còn tăng phẩm vị cho mẫu phi, người trở thành Hiền Quý Thái phi.
Tiết Hoàng hậu và Thục Quý phi đều đi theo Thái thượng hoàng, người đi trước người mất sau, không biết là trùng hợp hay không, dù sao họ vẫn luôn bị bệnh rất nặng.
Sau khi an bài cho mẫu phi vào chùa Báo Quốc, ta cảm thấy rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, rồi ta ngã bệnh một trận.
Thiệu Đường kiên nhẫn chăm sóc ta, chàng vẫn giữ chức Ngân Thanh Quang Lộc Đại phu nhàn tản, Nghiêm gia đắc thế hay không dường như chẳng ảnh hưởng gì đến chàng.
Ta nghĩ cuối cùng ta vẫn làm liên lụy chàng, thậm chí ta đã nghĩ, nếu ta không còn nữa thì chàng sẽ được tự do.
Trong cơn mê man, hình như ta đã nói với Thiệu Đường: "Nếu ta đi rồi, chàng hãy cưới kế thê, tìm một nữ nhân hiền thục dịu dàng, có thể đối xử tốt với Vô Ưu và Cảnh Minh là được."
Thiệu Đường không nói gì. Mặt ta như đang đón nước mưa, từng giọt mưa rơi trên gò má khiến ta cảm thấy lạnh lẽo.
Sau đó bệnh của ta khỏi rồi, để cứu ta tốn khá nhiều công sức. Nghe nói là Nghiêm Thiệu Ngọc giúp ta xin được thuốc từ trong cung, những dược liệu quý hiếm còn sót lại trong kho quốc khố đều đã tiêu tốn hết cho ta.
Nghiêm Thiệu Ngọc nói gì đó, nói vì ta luôn hầu hạ Thái thượng hoàng thay Hoàng thượng mà thân tâm lao nhọc, sau khi Thái thượng hoàng băng hà lại thương tâm quá độ mới ngã bệnh không dậy nổi.
Hiếu tâm như vậy, trời đất chứng giám.
Hoàng thượng nghe đến rơi lệ, dặn dò nhất định phải chữa khỏi cho ta.
Một xướng một họa như vậy, thật khéo, như thể trong hậu cung từng có một gia đình thương yêu nhau thật sự vậy.
Thời gian này hoàng gia ch quá nhiều người, ta ch nữa thì thực sự không hay ho gì.
Nhưng ta vẫn nhận tình cảm của Nghiêm Thiệu Ngọc, ta đã đến cảm tạ hắn tử tế.
Hắn đáp lại ta rất lạnh nhạt, có lẽ hắn cảm thấy ta đang làm chuyện thừa thãi.
Ta ch vào lúc này, đối với Nghiêm gia mà nói không có lợi gì, lời cảm tạ của ta như thể đang tự mình đa tình vậy.
Bây giờ trên triều đường, không còn ai có thể tranh phong với đôi phụ thân, nhi tử Nghiêm Đại học sĩ và Nghiêm Thiệu Ngọc họ nữa. Nghiêm Thiệu Ngọc trên quan trường xướng niệm làm đánh còn cao hơn cả phụ thân hắn.
Thiệu Đường nói: "Tố Ngọc, nàng sống là tốt rồi. Chúng ta tiếp tục làm đôi phu thê bình thường."
Ta gật đầu nói “ừm”.
Ta và Thiệu Đường lại trốn đến Nam Ẩn Viên, những ngày ăn không ngồi rồi cũng không tệ.
Thiệu Phong sắp cưới thê tử rồi, chỉ là không ngờ người đệ ấy định lấy lại là tiểu thư Tào gia vốn được đính hôn cho Tứ Hoàng tử.
Lúc đó Tào gia không chọn được đối tượng phù hợp về tuổi tác cho Tứ Hoàng tử. Họ bị ép nên không còn cách nào khác là đành phải hủy bỏ hôn sự của nữ nhi vừa đến tuổi cập kê đã đính hôn của mình.
Nghe nói mối hôn sự này là được đính ước từ nhỏ.
Nam tử bị hủy hôn kia đã ngay lập tức kết hôn với tiểu thư nhà khác.
Nữ tử trên đời tính là gì chứ, nếu bảo họ là người thì không phải người, tính là vật thì họ lại biết nói biết khóc.
Dù sao nàng ấy có thể lấy được Thiệu Phong cũng coi là may mắn, ít ra ngoài mặt Nghiêm gia đối xử với con dâu cũng không tệ.
Chỉ là ta không ngờ Nghiêm gia lại có thể giao thiệp với Tào gia, trước đó không hề có dấu hiệu gì.
Ta hiểu phụ hoàng của ta ch vì tuyệt vọng. Người liên tục nhẫn nhịn sự kiêu ngạo của Hoàng hậu vì muốn mượn thế lực Tiết gia để đấu với Nghiêm gia.
Sau này người phát hiện ra sự xuất sắc của Tứ Hoàng tử, trong lòng lại nhen nhóm lên hy vọng lớn hơn. Nhưng Tứ Hoàng tử vẫn còn nhỏ tuổi nên người mới cố chấp gắng gượng mong có thể sống thêm vài năm hòng bảo vệ niềm hy vọng duy nhất này.
Người thua thảm hại, Nghiêm gia lại thắng nhẹ nhàng như gió.
Giống như Nghiêm Thiệu Ngọc, người này có phong quang tễ nguyệt, bạch ngọc vô hà, ai biết được liệu những mưu kế âm độc đó có phải xuất phát từ tay hắn không.
Trên đời này thắng làm vua thua làm giặc, nguyện đánh phục thua. Giống như đánh cờ song lục vậy, nghệ không bằng người, một lần xúc xắc không đúng thì cả ván đều thua.
Hiện tại triều đường đang yên bình, hình như hoàng huynh vô cùng dựa dẫm vào Nghiêm gia.
Trông Nghiêm gia có vẻ rất khoan dung đối với đối thủ của mình ngày xưa, không có bất kỳ biểu hiện nào của việc trảm tận gi tuyệt.
Bầu không khí trong kinh thành trở nên thoáng đãng hơn, số lượng yến tiệc cũng dần tăng lên.
Người đã ch rồi thì đều không quan trọng. Dù có là thiên tử quý tộc cũng thế thôi, người ta luôn giỏi quên lãng, sống thì phải nhìn về phía trước.
Ta và Thiệu Đường bất đắc dĩ phải tham gia góp vui, tiếp tục đi dự tiệc, mùi vị món ăn trong miệng cứ như nhai sáp.
MƯỜI BỐN: Giăng lưới và phá lưới
Tần Bạch Vân đến từ biệt phu thê ta và Thiệu Đường.
Y phải đi rồi, trở về ẩn cư tại đạo quán của mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Bạch Vân là người của Nghiêm gia. Dù đã sớm biết điều này nhưng ta vẫn cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Y vừa giả vờ kết giao với phu thê ta, vừa lạnh lùng chờ đợi Thái tử mưu hại phụ hoàng. Ta thậm chí còn nghi ngờ không biết Thiệu Đường có biết tất cả hay không.
Thiệu Đường không giải thích, chàng chỉ nhẹ nhàng nói: "Tố Ngọc, miễn là không liên lụy đến nàng thì mọi chuyện đều tốt."
Ta không nhịn được hỏi Tần Bạch Vân, đã nói đạo sĩ cầu phú quý không phải chuyện tốt, vậy lần này y làm vì điều gì?
Tần Bạch Vân nói với ta rằng mẫu thân y họ Hoắc.
Ta sửng sốt rồi lập tức hiểu ra.
Tần Bạch Vân nói: "Bần đạo vốn tưởng đã nhìn thấu mọi hư vọng, nào ngờ vẫn sa vào trần thế, nghiệp chướng không dứt, tu hành cả đời đều thành công cốc."
Vốn dĩ chuyện này Nghiêm gia có thể tìm Trương Bạch Vân hay Lý Bạch Vân để làm.
Nhưng chỉ có Tần Bạch Vân mới khiến Nghiêm gia yên tâm nhất. Dù phải phá hỏng đạo hạnh của y cũng phải để y làm chuyện này.
Tần Bạch Vân nói có một món quà muốn tặng ta, y lấy ra một chiếc hộp, bên trong là bộ cờ song lục được chế tác vô cùng tinh xảo.
Đặc biệt là cặp xúc xắc kia, chúng thực sự được làm từ ngà voi khảm đậu đỏ.
Tần Bạch Vân nói với ta, đây là do Thiệu Đường nhờ y làm, trên đời nhiều điều giả dối nhưng tấm lòng của Phò mã là thật.
Khi chia tay, Thiệu Đường nói: "Đạo trưởng bảo trọng, trên đời này có nhiều điều thân bất do kỷ, khó có được tiêu dao tự tại."
Bản thân trong hiện tại luôn phải quên bản thân trong lý tưởng nơi giang hồ.
Tần Bạch Vân ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Ta hỏi Thiệu Đường, tại sao Nghiêm gia lại tin chắc Thái tử nhất định sẽ làm chuyện xấu.
Thiệu Đường đáp: "Nghiêm gia không tin vào Thái tử, mà là tin vào tên đạo sĩ dâng thuốc kia."
Tên đạo sĩ đó là kẻ bất trị nhất trong môn phái của Tần Bạch Vân, hắn ta vô cùng xảo quyệt và giỏi mê hoặc lòng người, lại càng giỏi kết giao quyền quý, một số kẻ tầm thường trong môn phái không nỡ đuổi hắn ta đi.
Khi biết hắn ta vào kinh, ngoại trừ Tam Hoàng tử đã được Nghiêm gia cảnh báo trước ra, họ chỉ cần kiên nhẫn chờ xem ai sẽ bị mê hoặc là được.
Dù sao tên đạo sĩ này cũng là do phụ hoàng ta tự mình mời đến.
Nghiêm gia giỏi giăng lưới, tỉ mỉ và đầy kiên nhẫn rồi chờ người khác tự sa vào lưới. E rằng ngay cả ta cũng là một con mồi ngu xuẩn của họ.
Ta không biết họ sẽ thu lưới đối phó với hoàng huynh khi nào.
Rồi sau đó ta sẽ ra sao...
Trước đây phụ hoàng từng dặn dò ta, bất kể chuyện gì xảy ra cũng hãy sống tốt với Thiệu Đường.
Tần Bạch Vân nói Phò mã là chân tình.
Họ đều đối tốt với ta khi nói những lời này, có lẽ họ nghĩ rằng, cuối cùng ta phải dựa vào tình cảm của Thiệu Đường để sống sót.
Ta tin tưởng Thiệu Đường, nhưng cảm giác bất lực và tính mạng phụ thuộc vào người khác này khiến ta nghẹt thở.
Lúc này, Nghiêm Hoàng hậu Nghiêm Uyển Xu lại bắt đầu triệu ta vào cung.
Ban đầu nàng ta chỉ nói những lời hay ho vô nghĩa, khiến ta không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Có khi chỉ là để ta ngồi thưởng trà cùng nàng ta.
Về sau khi nàng ta lại triệu ta vào cung, Thiệu Đường sẽ từ chối giúp ta, chàng nói ta không khỏe.
Ta chẳng có gì không khỏe cả, ta nghĩ chắc Nghiêm gia không muốn ta thường xuyên vào cung.
Nhưng không lâu sau, chính Nghiêm Hoàng hậu lại ngã bệnh một trận, nghe nói bệnh tình khá nặng.
Dường như Tiết gia vẫn chưa chịu từ bỏ, họ liên kết với những thế lực bất mãn với Nghiêm gia trên triều rồi bắt đầu dấy lên sóng gió. Còn hoàng huynh thì âm thầm đẩy thêm gió góp thêm sóng.
Hoàng huynh nói oan hồn của Tứ Hoàng tử và Thục Quý phi đã ch oan đang quấy phá, hắn và Nghiêm Hoàng hậu thực sự khó được yên ổn. Vậy nên Nghiêm Uyển Xu mới bị bệnh nặng.
Không ngờ lại có người hùa theo những lời vô căn cứ đó, cuối cùng còn kéo chuyện này liên quan đến vận mệnh quốc gia của triều Đại Khánh.
Giải pháp họ đưa ra là xây dựng phụ đô tại Lạc Châu gần kinh thành, tồn tại song song với kinh thành gọi là Đông Tây nhị đô.
Rồi họ nói một tràng về khí vương tương thông, song tinh tương chiếu, đến lúc đó nhất định sẽ nâng cao vận mệnh của triều Đại Khánh, thành tựu đại nghiệp ngàn thu vạn đại.
Chẳng lẽ họ đã quên, trước khi nhà Thương diệt vong đã xây Trích Tinh Lâu, trước khi nhà Tần diệt vong đã xây Á Phòng cung.
Ban đầu ta chỉ thấy Hoàng thượng và đám nịnh thần hoang đường, sau mới phát hiện đây cùng lắm chỉ là một âm mưu nhắm vào Nghiêm gia một lần nữa.
MƯỜI LĂM: Chia ly
Đối với đề xuất xây dựng phụ đô, ban đầu Nghiêm gia còn đưa ra một số ý kiến phản đối, thậm chí ngôn từ khá gay gắt. Về sau có người đột nhiên nhảy ra nói có phải Nghiêm gia cảm thấy công cao chấn chủ rồi không mà lại dám làm trái ý bề trên.
Thế là Nghiêm gia lập tức không còn phản đối nữa.
Rồi lại có người biến báo thái quá, nói việc xây dựng tân đô cần người đáng tin cậy mà còn tốn nhiều thời gian, cần phải đảm bảo chuyện này không bị ai phân tâm quấy nhiễu. Để Phò mã Nghiêm Thiệu Đường làm việc này là thích hợp nhất.
Nghiêm gia vẫn không thể đưa ra ý kiến phản đối.
Xem ra họ cũng giống như phế Thái tử và phế Thái tử phi ngày trước, cho rằng Thiệu Đường là điểm yếu trong tấm sắt của Nghiêm gia.
Đôi khi ta không thể không thừa nhận, có lúc nam nhân trong hoàng gia còn vô sỉ bẩn thỉu hơn cả Nghiêm gia nhiều.
Bao nhiêu năm nay Nghiêm gia chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng ta. Đối với thái độ đứng ngoài cuộc của ta, Nghiêm gia mặc nhiên công nhận, cũng không hề can thiệp.
Nhìn phế Thái tử ngày xưa rồi nhìn Hoàng thượng bây giờ, họ có từng nghĩ đến cuộc sống của muội muội mình dù chỉ một chút cũng không.
Ta không dám vào cung khóc lóc cầu xin hoàng huynh tốt của ta, không dám xin họ đừng chia rẽ phu thê ta. Ta sợ sau khi vào cung rồi sẽ không ra được nữa, rồi Vô Ưu và Cảnh Minh cũng sẽ bị đón vào cung.
Sau đó họ sẽ lấy cớ để Thiệu Đường yên tâm, đón ba mẹ con ta vào cung chăm sóc.
Thiệu Đường bị họ đuổi ra khỏi kinh thành nhanh nhất có thể, ngay cả thể diện cũng lười giữ lại dù chỉ là một chút.
Ta lập tức nhanh chóng đưa hai đứa trẻ đến Nghiêm gia rồi nói với bên ngoài chúng ta phu thê một thể, ta phải đi xây dựng tân đô cùng Thiệu Đường.
Ta biết hành động của mình có ý nghĩa gì, đối với hoàng huynh mà nói, ta đã hoàn toàn phản bội hắn rồi.
Thiệu Phong và Thiệu Tuyên đều gửi thư cho ta, nói rằng bất kể thế nào họ nhất định sẽ chăm sóc tốt hai con của ta.
Ta nghĩ mình không cần phải sợ gì nữa, nhưng không ngờ lại truyền đến tin mẫu phi bệnh nặng.
Mẫu phi được Nghiêm Hoàng hậu đón về cung để điều dưỡng.
Có vẻ ta đã đánh giá thấp sự độc ác của con người.
Chỉ là ta không hiểu. Hoàng thượng quả thực đánh giá ta quá cao rồi, ngay cả khi con cái không còn bên cạnh ta nữa, hắn vẫn dùng trăm phương nghìn kế muốn ta vào cung.
Bao nhiêu năm nay phu thê ta chưa từng xa nhau, ta rất phụ thuộc vào Thiệu Đường.
Dù vậy ta cũng không dám đánh cược trong lòng Thiệu Đường mình quan trọng đến mức nào.
Vì lẽ đó, ta lập tức gửi tin để Nghiêm gia đưa Vô Ưu và Cảnh Minh đi luôn. Tránh việc bề trên nói gì đó kiểu như Quý Thái phi nhớ ngoại tôn, rồi lại muốn đón chúng vào cung.
Thiệu Tuyên và thê tử nhanh chóng lên đường đi chúc thọ ngoại tổ mẫu, mang theo tất cả cháu của Nghiêm gia đi.
Ngoài Vô Ưu và Cảnh Minh, còn có cả nhi tử của Nghiêm Thiệu Ngọc là Cảnh Dục.
Khi trở về, họ chỉ đưa theo Cảnh Dục về rồi nói rằng Vô Ưu và Cảnh Minh có duyên với Hoắc thái quân, hai đứa trẻ cũng không muốn rời đi.
Người sáng suốt đều biết câu này là nói dối nhưng người trong kinh thành đều quen nói dối rồi.
Từ ngày phụ hoàng cứ nhất định bắt ta phải đem lòng yêu Nghiêm Thiệu Ngọc sâu đậm, ta đã biết ai ai trong kinh thành này cũng mặt dày.
Kẻ nào mặt dày nhất sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Ta thường xuyên vào cung thăm mẫu phi, ta sợ người oán trách ta khiến người muốn gặp ngoại tôn một lần cũng không được.
Nhưng không ngờ mẫu phi lại tự oán trách mình. Người nói nếu khi đó người đi theo Thái Thượng hoàng thì đã không nhiều phiền phức như này.
Ta căm hận nơi ta sinh ra, hoàng cung quá dơ bẩn, muốn tránh cũng không tránh được.
Nghiêm Hoàng hậu vô cùng lo lắng cho thân thể của mẫu phi, nàng ta sợ mẫu phi t ự vẫn.
Ta nói thẳng với nàng ta rằng mẫu phi và ta sẽ yên phận ở lại trong cung nhưng vốn dĩ chúng ta đều là những kẻ vô dụng.
Nghiêm Hoàng hậu nói: "Ai mà biết được, có lẽ chỉ cần một mình Tố Ngọc ngươi là đủ rồi."
MƯỜI SÁU: Nghiêm Uyển Xu
Thực ra Nghiêm gia cũng không phải là một khối sắt luôn luôn đoàn kết với nhau, rõ ràng Nghiêm Uyển Xu đã chọn đứng về phía phu quân mình.
Nhưng ta không đoán được rốt cuộc sự trung thành của nàng ta với Hoàng thượng là thật hay chỉ đang diễn trò.
Nghiêm Uyển Xu hỏi ta: "Sao ta là nữ nhi Nghiêm gia, ngươi là nữ nhi Trần gia, nhưng cả hai lại đều không hướng về phía gia tộc của mình nhỉ."
Ta đáp: "Ta quá yêu Nghiêm Thiệu Đường nên không muốn chàng phải khó xử."
Nghiêm Uyển Xu nghe xong cười lớn.
Ta nói với nàng ta, phu thê ta đã làm kẻ nhàn rỗi vô dụng nhiều năm nay, thắng thua vốn chẳng liên quan gì đến chúng ta. Vậy mà giờ đây họ lại cứ muốn kéo chúng ta vào, ta chỉ hận những kẻ lôi kéo chúng ta chứ không hận Nghiêm gia.
Nghiêm Uyển Xu nói: "Tổ tan thì làm sao có trứng lành."
Ta đã không còn kiên nhẫn nữa, lời này Phế Thái tử phi cũng đã từng nói, ngươi sợ tổ tan, nàng ta cũng sợ tổ tan, cả nhà vì tranh một cái tổ mà đánh nhau đến đổ máu. Sao không để một ngọn lửa trời thiêu rụi hết cho xong đi.
Nghiêm Uyển Xu im lặng, một lúc sau nàng ta mới lên tiếng:
"Ngươi có biết không, hiện giờ dù tình thế ra sao thì người bị thiêu đầu tiên chính là ngươi."
Đương nhiên ta biết, ta nói với nàng ta rằng mình đã sống đủ rồi. Khi phụ hoàng băng hà ta đã sống đủ rồi, khi đó ta đã thấy được kết cục lụi bại của giang sơn Trần gia.
Cuộc đời ta rất đáng giá, được phu quân yêu thương, con cái ngoan ngoãn, sống trong gấm vóc châu báu, còn được nuông chiều, ch thì cứ ch thôi.
Nghiêm Uyển Xu nói: "Ngươi chỉ đang sợ Nghiêm Thiệu Đường không yêu ngươi đủ nhiều mà thôi. Ngươi sợ hắn không thể bỏ tất cả để cứu ngươi, ngươi không ôm hy vọng, ngươi tự từ bỏ bản thân."
Ta hỏi ngược lại: "Tam ca của ta có thể không màng tất cả để yêu ngươi không?"
Nghiêm Uyển Xu cười nhiều đến mức rơi nước mắt. Nàng ta nói chẳng có ai sẽ không màng tất cả để yêu nàng ta cả, nàng ta cũng chẳng yêu ai.
Nhìn nàng ta như vậy, ta nhớ đến vị Nhị Hoàng tử phi nửa điên nửa dại kia.
Những nữ nhân lấy phải nam nhân Trần gia đúng là bất hạnh làm sao.
…
Ta và mẫu phi ngồi nhàn rỗi trong cung suốt cả ngày.
Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, lại giống chưa từng trôi đi. Ta và mẫu phi như đã quay về thuở ta còn nhỏ làm nũng bên cạnh người, một khắc cũng không muốn rời xa.
Chỉ là mẫu phi đã già, ngay cả Mặc Hương trông cũng già đi.
Bên ngoài đang có gió mưa thế nào chúng ta cũng không biết được.
Thấy ta và mẫu phi quá yên tĩnh, hình như Nghiêm Hoàng hậu cũng lười để ý đến chúng ta nữa.
Ta mang bộ cờ song lục do Tần Bạch Vân làm vào cung, để gi thời gian cùng mẫu phi.
Mẫu phi nói với ta rằng thực ra phụ hoàng rất thích chơi song lục, nhưng sợ người ta nói chơi bời làm hỏng chí khí nên không mấy ai biết sở thích này của người.
Người cho rằng song lục có thể rèn luyện mưu tính và tâm tính, vừa cần cho quân cờ của mình đi xa, vừa phải tính toán ăn quân của đối phương. Còn có cảm giác đánh bạc khi ném xúc xắc càng khiến người ta say mê.
Khi gặp chuyện không vui ở triều đường, người sẽ tìm cơ hội đến cung mẫu phi để lén chơi một ván.
Nói cho công bằng, sức chịu đựng và mưu tính của phụ hoàng rất tài giỏi. Trong việc tranh giành quyền lực, một mình người có thể đấu qua đấu lại với đôi phụ tử Nghiêm gia. Nhưng về năng lực trị quốc, người luôn phải chịu sự sắp đặt của bầy tôi.
Ta là một Công chúa, từ xưa Công chúa triều Đại Khánh không được phép học những kiến thức về trị quốc an dân. Dù vậy ta vẫn có thể cảm nhận được phụ hoàng thiếu khí thế quyết đoán trong những việc trọng đại.
Hễ có đại sự, bầy tôi triều đường sẽ lập tức tranh cãi không ngớt. Cuối cùng ai cũng biết phe nào chiếm thế thượng phong, ngoài mặt thì là ý chỉ của phụ hoàng, thực tế đều là kết quả của việc các phe bên dưới đấu đá chứ ý kiến cuối cùng chưa bao giờ là ý chí của phụ hoàng.
Tất nhiên thiên tử cần dựa vào trí tuệ của bầy tôi, nhưng việc gì cũng bị bầy tôi khống chế thì không phải là thiên tử thực sự.
Một vị vua không thể thực thi ý chí của mình sẽ chỉ có thể đùa giỡn với những trò quyền mưu đen tối và nhỏ nhặt, tự hạ thấp mình xuống ngang tầm với bầy tôi để mưu tính tranh đấu mà thôi.
Ta tin rằng nếu hỏi nhân dân, Trần gia hẳn chẳng còn bao nhiêu uy vọng nữa.
Ta không quan tâm thế sự, nhưng cũng biết mấy năm nay Nghiêm gia đã làm được những gì, tích góp được bao nhiêu tiếng tăm.
Dân gian có đồng dao, muối lớn (Nghiêm) muối nhỏ (Nghiêm), ăn cơm sao không ăn muối (Nghiêm).
Kết cục đã định sẵn từ lâu, vậy mà vẫn có người muốn cố chấp chống cự, ta và mẫu phi lại phải làm vật hy sinh cho sự chống cự ấy.