Công Lược Nam Phụ

Chương 183

Edit: Aya Shinta

Dừng một chút, Lăng Văn Hạ lại mở miệng: "Tư liệu từ anh trai khác mẹ của Trình Cẩm Nhiên, hiện tại được truyền từ phía công tước Allah. Tôi đã liên hệ với công tước Allah, ông ta sẽ bảo mật về chuyện của cậu, mà tiền đề là Lăng thị chúng ta không thể giữ Trình Cẩm Nhiên!"

"Không được! Anh cả, nếu như cái này bị tuôn ra, Cẩm Nhiên sẽ thân bại danh liệt -- "

Lăng Văn Hạ tàn nhẫn mà trừng Lăng Văn Dục, sau đó anh tiện tay cầm lấy một ống đựng bút ở trên bàn sách, ném về phía Lăng Văn Dục --

Lăng Văn Dục không dám trốn, ống đựng bút trực tiếp va vào trên bả vai của anh.

Lăng Văn Hạ đè ép cái ý nghĩ muốn dần cho Lăng Văn Dục một trận, nói rằng: "Cậu cho rằng Lăng thị có bản lĩnh có thể thao túng trời đất mà bịt miệng một công tước hay sao?! Tôi có thể ngăn cản ông ta không tuôn ra việc cậu từng có qua lại với Trình Cẩm Nhiên đã rất trắc trở!"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chuyện này sẽ bị tuôn ra vào ngày mai. Đến thời điểm đó cậu hãy phân phó rằng không được bảo hộ Trình Cẩm Nhiên. Còn bên em gái, tôi sẽ sai người canh chừng, không cho em

ấy ra ngoài..."

Lăng Văn Hạ còn chưa dứt lời, đột nhiên cửa thư phòng đã bị người khác từ bên ngoài mở ra.

Hai anh em đồng thời nhìn về phía cánh cửa, người đứng nơi đó là Lăng Vu Đề với vẻ mặt mặt trầm tĩnh.

"Em gái..."

"Em gái..."

Lăng Vu Đề không nói gì, chỉ đoạt lấy bức ảnh cùng tư liệu trong tay Lăng Văn Dục.

Một hồi lâu, cô mới gạt đi dòng lệ bên khóe mắt xuống rồi nói rằng: "Em mặc kệ thân thế Cẩm Nhiên làm sao, cũng mặc kệ xu hướng tình dục của anh ấy trước kia ra sao. Em chỉ biết rằng hiện tại anh ấy là bạn trai của em, nếu anh cả không che chở anh ấy, như vậy thì em sẽ làm!"

Lăng Văn Dục đỡ vai Lăng Vu Đề, cau mày nói: "Em gái, thực ra Cẩm Nhiên qua lại với em là vì..."

"Vì kích thích anh đúng không?" Lăng Vu Đề giương mắt, bình tĩnh nhìn Lăng Văn Dục.

Lăng Văn Dục sửng sốt, không biết trả lời Lăng Vu Đề thế nào nữa.

Đúng, anh muốn nói việc Trình Cẩm Nhiên qua lại với Lăng Vu Đề chỉ là vì kích thích anh.

Nhưng anh nhìn vào ánh mắt của Vu Đề thì anh khó có thể nói ra được.

Anh không biết có phải mình đang thấy ảo giác hay không: "Em gái, em, có phải là đã sớm biết?"

"Phải, em đã sớm biết. Trước khi Cẩm Nhiên đề nghị hẹn hò với em, có một lần anh ấy uống rượu say, gọi tên của anh..."

Lăng Vu Đề gật đầu, cô không có nhìn sắc mặt như ăn phải ruồi của Lăng Văn Hạ cùng Lăng Văn Dục.

Cô nói tiếp: "Thế nhưng em không ngại, em tin tưởng vào một ngày nào đó, Cẩm Nhiên sẽ thấy tâm ý của em! Vậy nên, mặc kệ là lúc nào, em tuyệt đối sẽ không từ bỏ Cẩm Nhiên đâu!"

Nói xong, Lăng Vu Đề liền quả quyết rời khỏi thư phòng, để lại hai anh em hai mặt nhìn nhau.

"Anh cả, làm sao bây giờ?"

Lăng Văn Hạ trầm tư một chút rồi mới mở miệng: "Tịch thu tất cả các thiết bị liên lạc của em gái, nhốt em ấy ở trong phòng."

Anh tuyệt đối sẽ không cho phép em gái mình có quan hệ với Trình Cẩm Nhiên kia nữa, tuyệt đối!

Nghe Lăng Văn Hạ nói vậy, sau khi Lăng Văn Dục do dự một chút thì vẫn gật đầu: "Em biết rồi."

Lăng Văn Hạ phất phất tay, ra hiệu cho Lăng Văn Dục rời đi.

Trên gương mặt tuấn lãng của Lăng Văn Hạ không che giấu nổi uể oải cùng buồn bực, làm thế nào thì anh cũng không nghĩ tới, người em trai mà anh luôn luôn không lo nghĩ nhiều dĩ nhiên lại từng làm ra một việc khiến anh không thể không lo như thế!

Mà Trình Cẩm Nhiên kia --

Từ cái lần khi Trình Cẩm Nhiên ngoài ý muốn bị thương, sau khi anh nhìn thấy tâm ý của em gái mình đối với Trình Cẩm Nhiên thì anh đã quyết định chấp nhận Trình Cẩm Nhiên.

Một năm qua, anh cũng gặp Trình Cẩm Nhiên được mấy lần.

Mặc dù biết Trình Cẩm Nhiên không có tình cảm sâu đậm đối với em gái mình, nhưng tốt xấu lại không tệ đối với em ấy.

Thế nhưng, anh làm sao cũng không nghĩ tới, Trình Cẩm Nhiên cùng Lăng Văn Dục, vẫn còn có một bí mật không thể cho ai biết như vậy!

Lăng Văn Hạ đưa tay ấn thái dương đau đớn thình thịch lại, rồi nhíu mày trầm tư.

Lăng Vu Đề vừa trở về phòng thì thay bộ quần áo, sau đó cầm túi của mình chuẩn bị đi ra cửa tìm Trình Cẩm Nhiên.

Vừa mở cửa phòng thì cô đã nhìn thấy Lăng Văn Dục đang giơ tay chuẩn bị gõ cửa.

Lăng Văn Dục có chút lúng túng thả tay xuống, sau đó cười cười với Lăng Vu Đề.

Anh kéo khoé miệng đang sưng lên đến quai hàm, đau đến mức Lăng Văn Dục phải nhe răng.

Lăng Vu Đề lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, không nói gì, chỉ là đi lướt qua bên người anh --

"Buông tay!"

"Em gái, em muốn đi đâu?"

Lăng Văn Dục kéo cánh tay Lăng Vu Đề, nói cái gì cũng không buông ra.

"Em đương nhiên là đi tìm Cẩm Nhiên rồi!"

"Không cho phép đi!"

Hình như Lăng Vu Đề có chút không dám tin tưởng mà quay đầu nhìn Lăng Văn Dục: "Anh hai, nếu như trong tài liệu không có sai, các người quen biết mười hai năm, từng yêu nhau chín năm! Lẽ nào, anh không có chút tình cảm nào với anh ấy sao?! Coi như cái gọi là công tước Allah muốn tuôn bí mật của Cẩm Nhiên, em cũng muốn cùng đối mặt với anh ấy!"

Lời của Vu Đề như là một đao đâm vào trái tim Lăng Văn Dục, tình cảm sao...

Đương nhiên là có.

Thế nhưng so với Trình Cẩm Nhiên, anh càng quan tâm người nhà, đến danh tiếng Lăng gia hơn!

Nghĩ như vậy, Lăng Văn Dục dùng sức kéo tay Lăng Vu Đề một chút, anh lấy cái túi xách của Lăng Vu Đề qua rồi kéo cô vào phòng.

"Anh hai, anh muốn làm gì?!"

Lăng Văn Dục không nói gì, chỉ vào trong phòng rồi đồng thời tịch thu laptop và notebook của Lăng Vu Đề, sau đó mới nhìn Lăng Vu Đề đang ngồi ở trên giường.

"Em gái, anh hai chỉ muốn tốt cho em, bữa tối thì chờ chút nữa, anh sẽ đưa đến, em ngoan ngoãn chờ ở trong phòng."

Nói xong, Lăng Văn Dục không cho Lăng Vu Đề cơ hội để phản ứng, cầm tất cả thiết bị có thể thông tin liên lạc với bên ngoài rời khỏi phòng cô.

Nghe thấy tiếng cửa khóa trái, Lăng Vu Đề vội vã đi tới cửa phòng, tức giận đập cửa: "Anh hai, mở cửa! Anh để em đi ra ngoài! Lăng Văn Dục, anh là đồ vô lại! Anh đang giam người trái phép đấy! Lăng Văn Dục, anh mở cửa ra cho em!"

Sắc mặt của Lăng Văn Dục đứng trước cửa có chút không dễ nhìn, anh hô một tiếng với cửa phòng của Lăng Vu Đề: "Em gái, em cũng đừng trách anh hai, anh hai cũng nghe theo anh cả thôi, em ngoan ngoãn chờ ở trong phòng đi, ha?"

Lăng Vu Đề dừng gõ cửa lại: "Là anh cả để anh nhốt em sao?!"

Lăng Văn Dục không nói gì, chỉ xoay người rời đi.

Lưu lại Lăng Vu Đề suy nghĩ xuất thần ở trong phòng, cô vốn dự định sau khi biết Lăng Văn Hạ biết tin tức này, cô liền đi tìm Trình Cẩm Nhiên, sau đó nói cho Trình Cẩm Nhiên rằng cô tuyệt đối sẽ không vứt bỏ anh!

Thế nhưng cô đã quên trong ký ức, sau khi sự việc của Trình Cẩm Nhiên bùng lên, nguyên thân vẫn bị Lăng Văn Hạ nhốt ở nhà.

Đưa tay vỗ vỗ gáy của mình, thực sự là thất sách!

Nhớ tới việc Lăng Văn Hạ nói rằng có khả năng ngày mai sẽ tuôn ra tin tức đó, Lăng Vu Đề có chút không biết phải làm sao.

Vừa nãy Lăng Văn Dục đã lấy đi notebook cùng di động của cô, căn bản bây giờ cô không có cách nào để liên hệ với Trình Cẩm Nhiên hết.

Làm sao bây giờ?!!

Lăng Vu Đề đi loanh quanh căn phòng, cuối cùng cô thực sự không nghĩ ra biện pháp nào hết, nên Lăng Vu Đề bắt đầu mở ti vi để xem.

Aya:

Phương tiện hành nghề của mình đang bị đe doạ. Chậc, cái vụ edit trên xe buýt nên dẹp đi là vừa. Ý là có thằng cha nào đấy mượn đt để gọi gì gì đó, ok cho mượn để xem thằng cha đó làm gì. Có thể là ánh mắt mình ghim kỹ quá nên thằng cha đó trả lại ngay. Hừ hừ...

Nhà mình có cái kiểu như là người ta báo nhà mình trúng thưởng gì đó, kêu gửi 500k bằng thẻ vào qua để nhận quà. Thế là ông anh mình kêu chờ một lúc rồi mới gọi cho người đó, kêu là gửi rồi. Người kia câm lặng được một lúc rồi lặng lẽ cúp máy. Lạy anh...

Còn khi người ta gọi nhầm số, mà gọi là để chửi á. Thế là ông anh mình cắm sạc điện thoại, để nguyên đó, rồi tung tăng chạy luôn~~~ cho người ta tốn tiền chơi...
Bình Luận (0)
Comment