Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

Chương 127


Rơi vào suy nghĩ, đến cuối cùng thốt ra cũng chỉ là không muốn đến với nhau lần nữa.

Về tình yêu, quan niệm của cậu cho rằng đã mất rồi thì càng không nên níu kéo.

Quá khứ đã trôi qua, cậu không muốn nhắc lại, cậu cũng không muốn trải qua thêm một mối tình với hắn nữa.
Trái tim bây giờ của cậu đang đã rỉ máu, không muốn mở cửa để đón nhận một người nào nữa.

Sống 1 đời với Ngô Cao Lâm, có lẽ như vậy đã đủ, cậu cũng không muốn nhìn thấy cảnh người mình thương lần nữa ra đi trong lòng của mình, hay người thương nhìn mình ra đi.
Nhớ hình ảnh già nua của tuổi già, nhớ tiếng thở thỏ thẻ của mệt mỏi, mỗi khi chống lại bệnh tật lúc trước đã in đậm trong cậu.

Sống 1 mình, hẳn sẽ không đau lòng hơn.
.." Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta sẽ không thể đâu "
Chấp niệm tìm lại ba đứa nhóc của cậu vẫn còn đấy, đâu thể chỉ vì hạnh phúc trước mắt mà bỏ đi mất ba đứa con từng đứt ruột sinh ra.
" Không, tôi sẽ theo đuổi em đến cùng.

Vì em tối có thể lấp sông vớt biển, tôi nguyện ý theo em suốt đời dù em có không đồng ý đi chăng nữa.

Lâm Cao Triết tôi sẽ một lòng thủy chung với em, như Ngô Cao Lâm cưng chiều em hết mực, hay như Lâm Ngôn sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ em.


Sẽ không như Cao Minh bạc tình, phụ em một đời.

"
Không đồng ý với ý kiến của cậu, hắn cam lòng làm tất cả mọi việc với cậu.

Giọng nói đầy chắc nịch, cam tâm tình nguyện thề thốt.
Sững người, cậu không tin nhìn hắn.

Đáy mắt có chút lung tay vì sự nhiệt tình của hắn, nhưng vẫn phải gạt đi, dù 3 người kia cùng là 1 linh hồn đi chăng nữa.

Trái tim hàn ố đã bị mai mục bởi hắn cũng không thể trở lại như trước, kiếp sau cũng không thể trở về như cũ.
" Chuyện này..

anh tốt nhất nên quên đi, chúng ta sẽ không thể đâu, đừng nói chuyện này nữa.

Tôi không muốn nghe, cũng không muốn nói.

"
Phất lờ câu nói, cậu bật dậy chạy ra ngoài.

Thật ra, chính bản thân cậu cũng chẳng biết mình muốn gì nữa.

Một chút sững người cũng nhiều hơn một chút là sự vui mừng khôn siết, hẳn có lẽ cậu đã động tâm nhưng cậu đã phủ nhận.
Hoặc có lẽ cậu chỉ đang tự lừa dối bản thân, rằng chính mình đang bi thương trong cuộc tình trước, rằng cậu đã bị tổn thương tinh thần, trái tim cũng đã nguội lạnh không nhận thêm ai nữa.
Điều đó cũng chỉ có cậu biết, trái tim của mình đang bị lay động hay chưa.
" Chu Mạc Cửu!!."
Hắn vội vã đứng dậy, kéo cậu lại nhưng chỉ sược qua vạc áo.

Để cậu chạy ra bên ngoài, bị trừ chối tình cảm, hắn cũng đau lòng lắm.

Nhìn cậu rời ngay trước mắt, kí ức cứ hồi tưởng lên hình ảnh khi trước hắn còn là Lâm Ngôn.

Nhìn hình bóng của cậu phai nhạt trong biển người, rồi sẽ biến mất mãi mãi.
Đến khi tâm tình bớt sợ hãi bởi hồi kí, hắn chạy ra ngoài tìm cậu.


Bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng là những ngôi nhà xen kẽ nhưng con ngõ khác nhau, hắn ta chẳng biết làm sao mà tìm được người.
Huống hồ, xung quanh lành này đâu đâu cũng tràn ngập nguy hiểm, hắn sợ cậu sẽ bị gì.

Lỡ nhưng cậu bị thú dữ tấn công, hắn biết phải làm sao mà có thể hồi sinh lại người chết cơ chứ.
Cũng may, hắn chính là sói tinh.

Chính vì là loài sói, hắn ta có một khứu giác nhạy bén.

Lân theo mùi hương quen thuộc của cậu, hắn đi theo hướng đi xui xẻo làm sao lại hướng vào trong rừng.
Hắn lại càng lo lắng hơn, không ngừng cầu nguyện thần linh cho cậu thoát nạn mà gặp được hắn mà cơ thể lành lạnh.
" Mạc Cửu, xin em đừng làm sao.

Nếu em bị làm sao, tôi chắc chết mất.

"
Hắn hối hận khi đã ngỏ lời tỏ tình với cậu, nếu không cậu không gặp nguy hiểm như vậy.

Cẩn thận nhìn xem xung quanh, chính hắn là thú mà còn cảm thấy hơi sợ hãi bởi khung cảnh này, chắc là ở với con người lâu quá.

Hắn đã bị nhiễm bởi tập tính ưu sáng của con người.
Càng đi sâu vào trong, cây cối càng ẩm thấp hẳn là vì quá rậm rạp nên ánh sáng đã không thể chiếu rọi được xuống mặt đất.

Cũng chính vì thế xung quanh âm khí càng lạnh lẽo, là điểm thuận lợi cho nhiều loài thú săn mồi trình rập.

Cạnh
Quạ Quạ Quạc Quạc.
Là cái chân chết tiệt của hắn vừa rồi mới đạp phải cành khô, kêu rõ lên không khí âm u, liên tiếp kinh động đến một đàn quạ đậu trên cành cây.

Kêu lên vài tiếng rồi phất cách rời đi, hắn giờ đã sởi hết cả gai ốc, không ngờ một thú tinh lâu năm hắn lại sợ cái quỷ gió này.
Không đáng làm nam nhân, không đáng.!!.
Xoạc Xoạc
Bây giờ hắn chẳng làm gì cả, chỉ là một âm thanh phát ra từ bụi cỏ gần đó.

Không biết là con vật gì, mà tiếng động rất to.

Ánh mắt căng cứng của hắn nhìn đăm đăm nơi đó, phòng thủ sẵn thân thể.
Nếu là một con vật nào đó, hắn sẵn lòng vào tham chiến nếu là quái thú trong rừng hắn sẵn lòng kéo gấu quần sắn áo, ba chân bốn chẳng chạy đi mất hút.
Dù hắn là sói tinh, nhưng đã quá lâu hắn thích nghi với đặc tính của mình.

Việc chiến đấu như một con sói đầu đàn tất nhiên không có, hắn giờ cũng đã già không thể đánh bại một con hổ hay sói khác.

Vì để tìm cậu, hắn đã dùng hết năng lực mình đã tu luyện, nên giờ hắn không khác gì một con người yếu đuối bình thường..

Bình Luận (0)
Comment