Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

Chương 128


Âm thanh xào xạc càng ngày càng to, một cái bóng đen to lớn dần dần hiện ra trước mắt.

Có cái đầu to lớn và có 2 cái tai nho nhỏ, giờ hắn chẳng còn ý thức để chạy đi nữa.
Cơ thể căng cứng vì sợ hãi mà chẳng thể động đậy, nhìn sinh vật t0 lớn kia chuẩn bị tâm thế chuẩn bị chết.
Chết?, điều đó cũng tốt.

Kiếp này hắn đã đối xử tồi tệ với cậu rồi, hắn thề nếu có kiếp sau nữa, hắn sẽ đi tìm cậu rồi sẽ cho cậu một hạnh phúc mới.

Bờ Hoàng Tuyền chờ hắn, cánh cửa Môn Quan đang mời gọi, có lẽ số kiếp hắn và cậu đã hết.

Hắn cũng không thể bên cậu được nữa, hẹn nhau kiếp sau nếu còn duyên gặp lại.
Hắn nhất định sẽ bù đắp lại cho cậu.
" Ba, người nhìn xem chúng ta thấy được người dân trong làng rồi nè.

"
Đang trong phút hấp hối trước khi chết, hắn lại nghe thấy âm thanh non nớt của một bé gái.
Hình bóng quái vật ấy dần dần lộ rõ, chỉ là một người và ẵm 3 đứa con đang đi về phía hắn.

Một bước rồi ba bước, người kia hắn liền nhận ra là ai.
" Là anh à, tại sao anh lại vào đây.

Tôi từ chối tình cảm mà muốn tự tử sao, anh là ngốc sao.

Mau ra ngoài thôi."

Không ai khác, lại là cậu.

Trái tim hắn muốn nhảy ra ngoài, hẳn là hắn đã quá sợ hãi mà run rẩy.

Nhìn cậu mà muốn khóc ra, lại nhìn ba con đỉa bám vào cậu.

Lại kêu cậu bằng ba, hắn ta liền phát ghen, nói đá nói đểu.
" Thì sao chứ, chẳng như ai kia.

Vừa mới ra ngoài liền vớ ra được 3 đứa con, xí, làm tôi đuổi theo cậu như con chó."
Nói xong, hắn ta ương ngạch hất đầu rồi quay trở về.

Trong lòng lại càng giống như giông bão, muốn chạy đi chết liền.

Tại cái miệng nhanh hơn não, chưa kịp thông qua đại não mà đã lỡ lời nói như vậy.
Sợ cậu không quan tâm mình, càng sợ cậu nghĩ xấu về bản thân.
" À, thì ra anh đuổi theo tôi."
Hành động của hắn trong mắt cậu lại rất dễ thương, nhịn cười rồi nói qua lao.

Lại nhìn 3 đứa nhóc trên người, cảm thấy thật may mắn.
Trở lại lúc trước, khi cậu ra ngoài.

Vì cứ đâm đầu chạy mà không nhìn đường, hậu quả cậu bị lạc vào một khu rừng.
Quanh quẩn xung quanh, cậu bị thu hút vào một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong rừng.

Căn nhỏ tọa lạc một nơi thoáng mát, ánh sáng chiếu rọi xuống mái hiên căn nhà rồi phản vào nàm không.

Bên cạnh lại có một dòng suối nhỏ chảy dọc theo những khẽ đã bị lở do lực dòng nước.
Càng nhìn cậu càng cảm thấy giống không gian hệ thống bên trong giấc mơ mà cậu đã từng trải nghiệm.
Cánh cửa gỗ mở ra, cậu chầm chậm tiến vào căn nhà.

Dù là ở nơi sâu trong rừng, căn nhà không âm u lại đặc biệt bừng sáng giữa nơi tối tăm này.
" Lâm Hàn, anh thấy tô tre của em không!?.

"
Giọng của một đứa con nít, nghe lại càng ngọt ngào.

Thông qua cái cửa sổ gần đó, cậu thăm dò nhìn trong.
Căn nhà đơn sơ mộc mạc, có đủ đồ dùng sinh hoạt.

Bên trong lại có một con chó!!, Không nó giống con sói nhỏ hơn.

Nằm cuộn tròn trên cái ghế cũ kĩ, ánh mắt lười biếng nhìn hai người 1 nam 1 nữ đang bàn luận.

" Không, không thấy.

Em hỏi thử anh Mạc Tử đi, anh đang bận, đừng đụng anh.

"
Người tên Lâm Hàn đang bận bụi với việc đan tre làm đồ dụng, phất phất tay với cô bé ngồi cạch phụng phụi ôm chân nũng nịu.
" Anh Tử, Tiểu Tử.

Anh biết đâu không, hửm? em đói rồi đó, nếu anh không thấy thì phải ra ngoài chặt cho em đó.

"
Cô bé cũng không làm phiền Lâm Hàn nữa, liền nhảy vồ lên chú sói gần đó.

Nắm lấy lông cổ chú sói hỏi, không hỏi được liền nằm trên người chú sói vùng vằng ăn vạ tiếp.
Chú sói mắt nhắm mắt mở, không chịu được trọng tải của cô bé liền trở thành con người.

Đưa tay nhéo má cô bé răn đen, mặt đã hầm hầm đến đáng sợ, giọng cọc cằn.
" Nhóc con, đừng có được đằng chân lân đằng đầu.

Tìm ở ngoài chưa, trong bếp hay trong phòng ngủ đã tìm hết chưa, có tin anh cho em một trận đòn không.

Dám hỗn hào, bao giờ gặp ba, anh liền méc ba đấy.

"
Lời đe dọa thành công khiến cô bé sợ hãi, đôi mắt đầy nước mắt chạy khỏi lòng anh nó.

Vừa tìm vừa nói lại anh mình.
" Hức..hức, anh dám mắng em.

Em...em.


sẽ..khịt..hức em sẽ méc ba, méc ba đánh anh.

Đồ anh hư đốm.!!."
Cô bé vừa chạy đi tìm khắp lượt nhà, tất cả đều không có.

Liền chạy ra ngoài, thấy tô đầy lá tre của mình liền vui vẻ chạy đến lấy.

Lấy xong, đi vào nhà liền đụng phải người lạ mặt.
"...Khịt, ba? "
Sụt sùi nước mũi đang đung đưa, cô bé nhìn cậu rồi lại ngẫm nghĩ.

Rồi lại bất ngờ gọi tiếng ba, cả hai rơi vào im lặng rồi cô bé đột nhiên ôm chầm lấy hông cậu mừng rỡ gọi lớn.
" Huhu, ba, ba, con nhớ ba lắm.

Anh hai, anh ba ra xem ba đã đến này.

"
Cậu vẫn không thể tiếp nhận chuyện gì, chỉ là sau đó ba đứa con nhỏ bé từ đâu đã ở đây chờ cậu đến tìm.

Cũng phải mất 1 lúc sau, cậu mới nhận ra đây là 3 đứa con cậu đã từng sinh ra.

Ngô Mặc Tử, Ngô Lâm Hàn và cô con út Ngô Túy Kiêu, nhưng có vẻ họ Ngô kia cần được thay đổi rồi..

Bình Luận (0)
Comment