Công Tố Viên Của Tôi

Chương 17

Căn phòng tối đen, hai người tắm rửa rồi ra ngoài, Kiều An Sâm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, anh ôm lấy Sơ Nhất từ phí sau, cảm nhận sự ấm áp của người trong ngực truyền đến.
Thực ra Sơ Nhất cũng rất mệt mỏi, cô nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài của sổ, mái tóc dài rải rác ở bên gối, hai tay chắp lại đặt lên má.
Rèm cửa sổ bằng lụa ở sân thượng bị gió thổi bay lên, ánh sáng lốm đốm trong đêm.
Cô chớp mắt, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ngày nghỉ lễ cuối cùng, nhiều người đã đi làm trước, Sơ Nhất ở mãi trong nhà cuối cùng cũng không chịu được nữa, cô cố gắng thương lượng với Kiều An Sâm.
"Hôm nay không còn nhiều người nữa, chúng ta có thể đến đảo Lục Thủy chơi được không?"
"Được." Kiều An Sâm nghe vậy không nghĩ ngợi nhiều liền đáp ứng.
Mặc dù được gọi là đảo Lục Thủy, nhưng thật ra chỉ là địa điểm nổi tiếng của Lam Thành, ngày thường mọi người thường xuyên đến đây nghỉ ngơi giải trí, những lễ hội quan trọng thường có bắn pháo hoa.
Sơ Nhất vui vẻ nói, "Em đi thay quần áo, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát!"
Tháng mười ở Lam Thành, không khí vô cùng dễ chịu, ánh mặt trời dịu nhẹ, cây cối xanh biếc, hoa nở rực rỡ, người dân đi xe điện và những người bán hoa quả, tất cả tạo nên một bức tranh sôi động lại hài hòa.
Sơ Nhất mặc một cái áo len màu xanh lục, bên dưới mặc một cái váy màu vàng nhạt, kéo dài tỷ lệcơ thể, eo nhỏ chân dài, đeo một đôi giày vải nhỏ.
Để phù hợp với hình ảnh của chuyến du lịch, cô còn đội thêm một chiếc mũ ngư dân bằng vải kaki, lúc cười rộ lên trông giống như sinh viên vừa tốt nghiệp, trẻ trung và đáng yêu.
Trái lại Kiều An Sâm chín chắn hơn rất nhiều, áo len màu nâu nhạt, bên trong mặc áo phông trắng, bên dưới mặc quần tây.
Khuân mặt của anh quá mức mê hoặc, nếu không phải khí chất trầm tĩnh, chắc người khác đều cho rằng anh mới tốt nghiệp không lâu.
Sơ Nhất kéo tay anh, vui vẻ bước đi, cô bây giờ trông giống như bị giam lỏng một thời gian dài, cuối cùng cũng được thả ra.
Nhìn thấy cái gì cũng thấy tò mò, mở to mắt quan sát, Kiều An Sâm vừa đi đường vừa phải trông trừng cô, tránh cho cô đụng phải người đi đường.
"Cẩn thận, phía trước là bức tường ." Kiều An Sâm nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, chỉ cô đi đúng hướng.
"Wow, đồ trang sức ở của hàng kia đẹp quá!" Sơ Nhất lưu luyến thu hồi ánh mắt, trong miệng lẩm bẩm chưa thỏa mãn.
"Vậy chúng ta quay lại xem tiếp." Kiều An Sâm thuận miệng nói, Sơ Nhất lắc đầu.
"Thôi, không cần đâu, em không thường đeo chúng, có mua cũng để ở trong nhà."
Trên mặt Kiều An Sâm hiện lên vẻ hoang mang, nhưng rất nhanh đã bình thường lại, anh im lặng không nói gì.
Mặc dù là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ nhưng vẫn rất đông người, có rất nhiều du lịch đến đảo Lục Thủy, Kiều An Sâm và Sơ Nhất tự do đi lại, lúc tới đài phun nước thì trời bắt đầu tối.
Vòi phun nước đầy màu sắc, nước bắn lên cao mấy mét, xung quanh có rất nhiều người kêu lên, phần lớn là cái cô gái, Sơ Nhất bị âm thanh bên cạnh thu hút, cô nghiêng đầu thì nhìn thấy một cô gái đang sợ hãi lao vào vòng tay bạn trai.
"A, nước bắn lên mặt em rồi ~" Cô gái nhõng nhẽo nói, sau đó ôm lấy cổ chàng trai làm nũng.
"Ở đâu, để anh giúp em lau." Chàng trai mỉm cười nhìn cô gái, anh mắt dịu dàng, sau đó đưa tay lau nước trên mặt cô gái.
"Ở đây, ở đây cũng có... "Mặt cô gái sát lại gần hơn.
Hai người nhìn nhau, chưa đến một giây sau, chàng trai bắt đầu cúi xuống hôn cô gái.
Âm thanh mềm mỏng như thể bấm ra thành nước.
"Được rồi, bây giờ không còn nữa."
Sơ Nhất im lặng đứng bên cạnh, "...."
Cô không nhịn được xoa xoa tay, hình như có vẻ lạnh.
"Làm sao vậy? Lạnh à?" Kiều An Sâm nhìn thấy động tác của cô, lông mày chợt nhăn lại.
"Nếu lạnh thì chúng đi thôi, dù sao nơi này cũng không có gì đẹp mắt."
Sơ Nhất lặng lẽ bỏ tay xuống, cô lắc đầu, kiên cường mỉm cười.
"Không có, em không lạnh, em vẫn còn muốn xem pháo hoa."
Đêm đến, người xem pháo hoa ngày càng đông, toàn bộ quá trình, lông mày Kiều An Sâm vẫn chưa hề giãn ra, lúc đầu nắm tay cô, về sau đổi thành ôm lấy cô, tránh cho cô khỏi bị những người khác chen lấn đụng phải.
"Vì sao mọi người lại rãnh rỗi như vậy?" Anh dường như vô cùng hoang mang hỏi.
"Nếu làm việc vào thời gian này có thể giảm được rất nhiều phiền toái."
Cuối cùng Sơ Nhất cũng tìm ra cơ hội nói lên tiếng lòng của mình, cô ngẩng đầu nhìn Kiều An Sâm, nghiêm túc nói.
"Công việc không phải là tất cả của cuộc sống, đa số mọi người đều cảm thấy chuyện này là chuyện bình thường, ví dụ như em, em muốn ra ngoài xem pháo hoa hơn ở nhà làm việc."
"...." Kiều An Sâm im lặng một lúc, "Được rồi."
"Mặc dù anh không hiểu suy nghĩ của bọn em nhưng anh có thể giữ im lặng."
Anh lại bắt đầu im lặng, Sơ Nhất buồn bực đứng cạnh anh, lần đầu tiên cô cảm thấy không nên giảng đạo lý với người làm về pháp luật, bởi vì anh ấy có thể chặn họng bạn chỉ với một câu nói.
Pháo hoa đã bắt đầu bắn.
Cả hai đứng cạnh bờ hồ, trên đầu pháo hoa nở tung thành từng chùm nhiều màu sắc, giống như một đáo hoa khổng lồ, bùm một tiếng, những ngôi sao nhỏ văng ra khắp nơi, nhuộm sáng cả bầu trời.
Sơ Nhất ngẩng đầu xem, trong mắt tràn đầy kích động.
Những tiếng hò reo vang lên, một số người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, Kiều An Sâm xem mấy lần rồi thu hồi ánh mắt, ánh mắt đúng lúc rơi trên mặt Sơ Nhất.
Cô chăm chú nhìn lên trên, dường như không có thứ gì có thể sánh ư, một bên mặt được phản chiếu ánh sáng, trong mắt chứa đựng tất cả màu sắc.
Kiều An Sâm thuận theo ánh mắt của cô nhìn lên trên, cảnh vật vẫn như trước, nhưng ngay lúc này, anh cảm thấy màn pháo hoa này không còn nhàm chán như trước.
Pháo hoa kết thúc, mọi người chen lấn xô đẩy nhau, tâm trạng vừa mới tốt lên lập tức biến mất, có một người đứng bên cạnh giẫm phải giày anh.
Kiều An Sâm cảm thấy mình đang dần mất kiểm soát.
Sơ Nhất tính ý nhận ra tâm trạng người bên cạnh ngày càng xấu, cô xốc lại tinh thần, nhanh chân thoát ra khỏi biển người này.
Trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở, giày bị năm sáu người giẫm phải, bả vai bị đụng mấy cái, điện thoại xem chút rơi mất, rốt cuộc hai người cũng an toàn thoát khỏi đám đông.
Sơ Nhất thở hổn hển, tóc dính cả ở hai bên thái dương, Kiều An Sâm đánh giá xung quanh, mất kiên nhẫn nói.
"Chúng ta về thôi."
"Được." Sơ Nhất gật đầu.
Quãng đường trở về vô cùng im lặng, Sơ Nhất dựa vào ghế nhìn ngoài ra sổ, cả cơ thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Cả hai đều im lặng cho đến lúc về nhà, Kiều An Sâm tắm trước, Sơ Nhất nằm trên ghế sô pha.
....Tại sao lại mệt mỏi như vậy.
Sơ Nhất tự hỏi chính mình.
Khi còn đi học, Sơ Nhất cũng đi đảo Lục Thủy cùng Trình Lật, lúc đó cũng rất đông người, nhưng mọi người ai cũng vui vẻ, vậy mà Kiều An Sâm lại hoàn toàn bất đồng.
Sơ Nhất nghĩ, có lẽ anh không thích làm chuyện này, vì vậy, chỉ một câu nói của anh cũng khiến cô mất hứng.
Ghế sô pha mềm mại thoải mái, Sơ Nhất nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sau kỳ nghĩ lễ, hai người không có hoạt động gì mới, thậm chí còn không nói với nhau được mấy câu, mùa thu lặng lẽ trôi qua, mùa đông bất chợt đến.
Người sống buông thả như Trình Lật cuối cùng cũng thu tâm, yên ổn ở lại Lam Thanh sống qua mùa đông.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Trình Lật không có ýđịnh đi làm, khi còn đi học, cô ấy thường đăng những video trang điểm làm đẹp lên weibo, hiện tại cũng đã có hơn mười vạn người theo dõi, tùy tiện nhận quảng cáo cũng có thể nuôi sống bản thân trong nửa năm.
Hơn nữa.
Câu cửa miệng của Trình Lật thường là: Hầy, nếu không cố gắng mình phải trở về thừa kế gia sản mất.
Đúng vậy, cô ấy chính là phú nhị đại, bất động sản trong nhà nhiều vô số.
Nguyên nhân chia tay với mối tình đầu chính là người ta cảm thấy nhà cô quá giàu nên tự ti.
Bởi vì bạn trai đi công tác, Trình Lật cũng dành chút thời gian nhớ tới cô nhóc đáng thương Sơ Nhất, khi Lam Thành nghêng đón trận rét đầu tiên, cô ấy hẹn Sơ Nhất đi ăn lẩu.
Đã lâu không được ăn lẩu, Kiều An Sâm không thích ăn cay, còn Sơ Nhất thì ngược lại.
.....
Sơ Nhất thật sự, thật sự rất nhớ món lẩu bò siêu cay nóng hổi.
Gió bên ngoài lạnh thấu xương, trời âm u, cây cối xung quanh đã rụng hết lá.
Sơ Nhất đeo quăn quàng cổ và áo lông, chân đeo đôi bốt nhỏ đẩy cánh cửa quán lẩu.
Trình Lật đã gọi món, nước trong nồi đang sôi, hơi nóng bay lên trước mặt, cô ấy vui vẻ vẫy tay với Sơ Nhất.
Khẩu vị hai người giống nhau, nhân viên phục vụ mang não heo, lá lách bò và đậu phụ ra, Sơ Nhất nuốt nước miếng.
"Thèm muốn chết rồi!"
"Cậu và công tố viên nhà cậu chưa đi ăn bao giờ hả?" Trình Lật vừa gắp đồ ăn vừa hỏi cô.
"Sơ Nhất lắc đầu, "Đừng nhắc đến anh ấy nữa, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn lẩu của mình."
"Ha ha ha ha ha ha." Trình Lật cười to, "Tình cảm vợ chồng của bọn cậu đã phai nhạt đến mức này sao?"
"Cũng không hẳn vậy." Sơ Nhất cầm ly nước dưa hấu uống một ngụm, "Không có gì đặc biệt, cuộc sống vô cùng đơn giản."
"Mỗi ngày ăn ba bữa cơm, làm vài việc lặt vặt, không có chút kích thích nào cả."Sơ Nhất gắp một miếng lá lách bò lên ăn.
"Cậu thật đáng thương." Đây câu mà dạo gần đây Trình Lật hay nói, cô ấy lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy thương cảm.
"Ngay cả thời gian hưởng thụ tình yêu còn chưa trải qua mà đã bước vào cuộc hôn nhân nhàm chán rồi."

Bình Luận (0)
Comment