Công Tố Viên Của Tôi

Chương 18

Hai người ăn sạch hết đống thức ăn trên bàn, lúc nhân viên đến tính tiền, mí mắt giật giật một cái, sau đó chuyên nghiệp đưa hóa đơn cho bọn cô.
Sau khi thanh toán xong, Trình Lật kéo tay Sơ Nhất ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm.
Khen ngợi quần áo, giày dép, lẫn túi xách của nhau xong, hai người đi dạo một vòng, lúc quay về, trên tay mỗi người cầm một ly trà sữa.
Lúc vẫy tay tạm biệt Trình Lật, Sơ Nhất vẫn còn mỉm cười, cô cảm thấy hôm nay là ngày vui vẻ nhất.
Lúc đẩy cửa đi vào, trong nhà chỉ có huyền quan là có ánh sáng, Sơ Nhất thay giày, cẩn thẩn đi vào nhà.
Kiều An Sâm nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên.
"Về rồi à?"
"Vâng, hôm nay em đi dạo phố luôn." Sơ Nhất đặt đồ lên bàn.
"Hôm nay anh ăn gì rồi?"
"Cà tím xào, canh rong biển, xương sườn." Kiều An Sâm hiếm như thấy cô vui vẻ như vậy, anh hơi nhíu mày.
"Lẩu có ngon không?"
Sơ Nhất gật đầu không ngừng, "Siêu ngon! Lẩu là món ăn mà đời này em không thể nào từ bỏ!"
Kiều An Sâm bị cô chọc cười, khóe miệng cong lên.
"Sau này thỉnh thoảng lại đi ăn."
Sơ Nhất chớp mắt.
"Ừ...em đi tắm đây."
Kể từ khi Trình Lật trở về, cuộc sống của Sơ Nhất cuối cùng cũng nghêng đón một chút xuân sắc, hai người thường xuyên hẹn nhau ra ngoài hưởng thụ cuộc sống.
Không phải đi mát-xa thì đi ăn uống chơi đùa, đương nhiên vui sướng nhất là mua sắm.
May mắn có Trình Lật nên Sơ Nhất không còn đặt tất cả tâm trí lên người Kiều An Sâm nữa, bây giờ, không phải Sơ Nhất không thấy mặt Kiều An Sâm mà là Kiều An Sâm thường xuyên không thấy cô.
Lúc ban đầu anh còn cảm thấy rất tốt, Sơ Nhất có bạn bè, có thể làm chuyện mà cô ấy thích, nhưng càng về sau, mỗi lần trở về thấy căn nhà tối om, anh cảm thấy rất buồn phiền.
Nhưng anh không có lý do nào để bảo Sơ Nhất chờ anh ở nhà.
Bởi vậy Kiều An Sâm tăng ca ngày càng nhiều, ít nhất ở trong viện kiểm sát còn có công việc bầu bạn với anh.
Một buổi sáng, Sơ Nhất mang quần áo lên sân thượng phơi, tiện thể lấy quần áo sạch vào, lúc sắp xếp lại đống quần áo, cô thấy nút áo âu phục của kiều An Sâm bị rơi mất một chiếc.
Sơ Nhất mở túi áo ra, quả nhiên nhìn thấy nút áo ở bên trong, cô có chút bất đắc dĩ, đây hẳn là chuyện mấy hôm trước, vậy mà Kiều An Sâm lại không nói với cô.
Sơ Nhất nhớ tới cái gì chợt hoảng hốt một chút, hai người hình như đã vài ngày không nói chuyện với nhau.
Gần đây, Trình Lật tìm được một quán ăn rất ngon, nhưng chỉ có buổi tối mới có những nguyên liệu đặc biệt, mấy ngày nay hai người thường xuyên lui tới, lúc trở về thì đã khuya.
Thỉnh thoảng, Kiều An Sâm ngủ mất rồi.
Sơ Nhất tìm hộp may vá, giúp anh khâu lại nút áo, sau đó thuận tiện ủi qua một lượt rồi treo lên tủ quần áo.
Hôm nay người về muộn lại là Kiều An Sâm, lúc Sơ Nhất sắp ngủ anh mới về, chưa kịp nói câu nào đã vội vàng đi vào tắm rửa, Sơ Nhất không kịp đợi anh tắm xong đã rơi vào mộng đẹp.
Sáng sớm, Sơ Nhất ra khỏi nhà vệ sinh, vừa vặn đụng phải Kiều An Sân đang chuẩn bị đi làm, bước chân anh dừng lại, nghiêm túc hỏi.
"Em khâu lại nút áo cho anh hả?"
Sơ Nhất tùy tiện gật đầu hai cái.
"Cảm ơn em." Kiều An Sâm lịch sự cảm ơn cô, Sơ Nhất bảo anh không cần khách sáo, rồi lên giường nằm.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, Sơ Nhất mới tỉnh táo, cô đột nhiên nhớ lại chuyện sáng nay, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Cô và Kiều An Sâm dường như trở nên quá khách khí, không giống vợ chồng.
Gần tới lễ Giáng sinh, bạn trai đi công tác của Trình Lật cuối cùng cũng trở về, anh ta được điều đến một chi nhánh ở nước ngoài học tập hai tháng.
Đôi uyên ương lại lần nữa tụ họp, Trình Lật không chút do dự bỏ rơi Sơ Nhất, tập trung tinh thần ôm ấp bạn trai.
Kiều An Sâm cảm nhận rõ, thời gian gần đây Sơ Nhất hay ở nhà, hình như cũng ủ rũ hơn.
Tan làm trở về, anh thuận miệng hỏi một câu.
"Làm sao vậy? Gần đây không thấy em ra khỏi nhà."
"Bạn trai Trình Lật về rồi....." Sơ Nhât uể oải nói, Kiều An Sâm gật đầu.
"Em cũng có đi một mình."
"...." Sơ Nhất ai oán nhìn anh.
Đúng.
Người ta có bạn trai nên không quan tâm đến bạn tốt.
Còn chồng cô thì chỉ tìm bạn tốt để chơi.
Hơn nữa, chồng của cô lại không cảm thấy có gì không ổn.
Sơ Nhất thở dài, gương mặt ngày càng ủ rũ.
Đêm Giáng sinh vào thứ ba cho nên Kiều An Sâm không được nghỉ, khi Sơ Nhất lên mạng thì vô tình tìm thấy một nhà hàng nổi tiếng ở gần đây.
Sau khi lướt xem một vài trang, cô chợt bình tĩnh thoát ra.
Dù sao xem nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Bất giác, không khí của ngày lễ càng tiến gần hơn, khi Lam Thành xuất hiện trận tuyết đầu tiên, của hàng ven đường đã trang trí cây thông.
Ông già Nô-en cũng được dán trên cửa kính thủy tinh, Sơ Nhất đi siêu thị mua táo, hơn nữa lại là loại táo đắt nhất.
Không có ai đón Giáng sinh với cô, nhưng không sao, có táo đồng hành cùng cô.
Gần tới giờ tan tầm, Sơ Nhất nhận được tin nhắn của Kiều An Sâm, cô nhìn chằm chằm vào hàng chữ ngắn ngủi kia, nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.
[Đêm nay em muốn đi đâu ăn cơm?]
Sơ Nhất hít mũi một cái rồi nhắn lại.
[Hôm nay anh không phải tăng ca sao?]
[Không]
[Em đặt nhà hàng rồi, tí nữa gửi cho anh, anh sẽ đến chứ?]
[Ừ, em thích là được rồi]
[Thôi nhé, anh đang bận]
[Được được, em đi chọn nhà hàng đây]
Haizzz, Sơ Nhất cất điện thoại di động, cuối cùng vẫn tìm nhà hàng.
Dựa vào khẩu vị của Kiều tiên sinh, Sơ Nhất không giám đặt cơm Tây, cô xem một số bình luận về một nhà hàng có âm nhạc trên mạng, sau khi xem xét hình ảnh đánh giá, cô cảm thấy nhà hàng kia cũng không tệ, món ăn rất ngon, quan trọng nhất là đều có các loại khẩu vị, chua cay mặn ngọt tùy ý chọn lựa.
Sau khi gửi địa chỉ cho Kiều An Sâm, Sơ Nhất bắt đầu thay quần áo, tuy rằng bên ngoài trời đang lạnh nhưng cũng không thể ngăn được mong muốn mặc váy của cô, Sơ Nhất mặc một bộ váy liền thân bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác.
Cô tới chỗ hẹn trước, nhà hàng này quả thực rất tốt, rất có phong cách, có thể nhìn thấy quả óc chó đen trong những chậu cây cảnh, ở trên giữa sân khấu còn có ban nhạc đang ca hát.
Nhà hàng này không lớn nhưng rất yên tĩnh, mỗi tầng đều rất riêng tư, ánh đèn trên đỉnh đầu cũng rất đặc biệt.
Sơ Nhất đợi khoảng mười phút, bên ngoài của ra vào đã xuất hiện bóng dáng của Kiều An Sâm, công tố viên tiên sinh rõ ràng là vội vàng chạy đến đây, anh vẫn mặc bộ âu phục lúc sáng, anh đang cầm áo bành tô đang nhìn xung quanh, bộ dạng hấp dẫn được vô số ánh mắt ở bàn bên cạnh.
Kiều An Sâm là người rất đúng giờ, gần như là chuẩn tới từng giây, cũng bởi vì tính chất công việc, nên anh rất coi trọng lời hứa.
Vì vậy Sơ Nhất rất yên tâm về Kiều An Sâm, một khi nói ra anh nhất định sẽ làm được.
Tuy nhiên, anh lại không chủ động lên tiếng.
"Em ở đây ...." Sơ Nhất vẫy tay với anh, ánh mắt của Kiều An Sâm ụng phải ánh mắt cô, anh khẽ gật đầu rồi bước về phía cô.
"Em gọi món chưa?" Kiều An Sâm để áo khác trên ghế dựa, Sơ Nhất lắc đầu.
"Vẫn chưa, em đang chờ anh."
Cả hai đã nghiên cứu thực đơn một lúc, cuối cùng Sơ Nhất chọn một vài món ăn được cư dân mạng bình chọn trên web, trong quá trình đợi thức ăn mang lên, Sơ Nhất hỏi Kiều An Sâm.
"Tại sao hôm nay anh lại muốn hẹn em ra ngoài ăn cơm?"
"Không phải hôm nay là Giáng sinh hay sao?"Kiều An Sâm rót ly nước, nghi ngờ nói.
"Không phải lễ tình nhân anh cũng không nhớ sao?"Sơ Nhất nói.
Động tác uống nước của Kiều An Sâm dừng lại, dường như có chút xúc động.
"Bây giờ đã khác ngày xưa...."
"?" Sơ Nhất nhớ tới biểu hiện ngày hôm qua của anh, lúc đi ngủ, anh không có phản ứng gì, không giống người muốn chuẩn bị quà Giáng sinh.
Trong đầu cô nhớ đến cái gì đó.
"Có phải đồng nghiệp nhắc nhở anh không?" Sơ Nhất nghi ngờ nhìn anh, vẻ mặt Kiều An Sâm cứng nhắc.
"Cậu ta chỉ thuận miệng nói một câu..."
Thật ra không phải vậy, trước khi tan việc, Cận Nhiên đã chạy đến nhắc nhớ anh hôm nay là Giáng Sinh, không nên dẫn người nhà đi ăn đồ ăn Hồ Nam nữa.
Kiều An Sâm thậm chí còn không biết đêm Giáng Sinh phải đi ăn cùng nhau.
Nghe xong, anh yên lặng vài giây, sau đó gửi tin nhắn cho Sơ Nhất.
Sơ Nhất: "....."
Cô biết mà.
Với tính cách này của Kiều An Sâm, có thể nghĩ đến chuyện đi ăn cơm với cô không khác gì với việc sao Hỏa đụng phải Trái đất.
Sơ Nhất tự rót cho mình ly nước, cố gằng đè nén tâm trạng của mình xuống, giữ nguyên nụ cười, khéo léo nói.
"Vậy thì phải cảm ơn người bạn này, lần sau có cơ hội em muốn tự mình cảm ơn anh ấy."
Đồ ăn lần lượt được mang ra, trông rất ngon, Sơ Nhất có chút lo lắng, cô nhìn chằm chằm vào Kiều An Sâm, sợ hãi anh nói những câu như "Món ăn này xào vẫn chưa chín." hoặc là, "Mùi vị này có chút khó ăn." hay ví dụ như, "Không ngon bằng đồ ăn Hồ Nam kia."
Sơ Nhất rất sợ.
Cũng may.
"Ừm...mùi vị cũng được." Kiều An Sâm mếm thử một miếng, anh khẽ gật đầu, nghiêm túc đánh giá, Sơ Nhất thở phào một hơi.
"Vậy là tốt rồi."
Bữa cơm này coi như không tệ, cuối cùng, Kiều An Sâm đi thanh toán, anh ở quầy thu ngân quẹt thẻ, bên cạnh còn mấy người khác..
Sơ Nhất cúi đầu xem điện thoại, lúc ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái đang đứng cạnh Kiều An Sâm, không biết đang nói gì với anh.
Từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng và một bên mặt của Kiều An Sâm, nhưng lại không nghe được bọn họ nói gì, Sơ Nhất ngồi chờ một lúc, hai người kia dường như vẫn còn nói chuyện với nhau, không có dấu hiệu chấm dứt.
Sơ Nhất rời lực chú ý đi chỗ khác, bắt đầu thu dọn túi xách và đồ đạc của mình.
Đột nhiên Kiều An Sâm vẫy tay với cô.
Sơ Nhất ngạc nhiên, sau đó đứng dậy đi qua, cô cầm theo đồ đạc cá nhân và áo khoác của Kiều An Sâm.
"Có chuyện gì vậy?" Cô nghi hoặc nhìn Kiều An Sâm, ánh mắt lướt qua người phụ nữ trước mặt.
Rất thành thục, quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp, cũng coi như là mỹ nhân, nhưng còn kém xa Trình Lật.
Sơ Nhất nghĩ thầm.
Cô cố gắng đè nén sự ghen tuông đáng khinh của bản thân , cố ý nhích lại gần Kiều An Sâm.
Kiều An Sâm đột nhiên kéo cô vào trong ngực, anh nắm chặt bả vai cô, nghiêm túc nói.
"Đây là vợ tôi, tôi đã kết hôn rồi."
"Xin cô hãy tự trọng."
"Được rồi." Người phụ nữ chẹp miệng, cô ta có chút thất vọng, ánh mắt đánh giá Sơ Nhất, bộ dạng giống như rất tiếc nuối.
"Tiên sinh, vợ của anh không xứng với anh." Cô ta nhún vai nói.
"Anh xứng đáng được người tốt hơn.'
"Chuyện này không liên quan đến cô."Sắc mặt Kiều An Sâm ngày càng xấu.
"Huống chi, tôi cảm thấy vợ tôi tốt hơn cô gấp trăm lần."
"Ít nhất, cô ấy sẽ không tùy tiện xin cách liên lạc với đàn ông, hơn nữa đối phương đã kết hôn rồi vẫn không buông tha."
"Tôi nghĩ cô nên xem lại bản thân trước khi đánh giá người khác."
Kiều An Sâm nói xong, cơn tức giận cũng tiêu tan đi vài phần, anh ôm Sơ Nhất đi ra ngoài, không để ý đến người phụ nữ đang tức đen mặt kia.
Sơ Nhất... bị choáng váng.
Cô cảm thấy cuộc hôn nhân của mình vẫn có thể cứu vãn.

Bình Luận (0)
Comment