Viên bánh trôi tròn vo mềm mại giống hệt như viên ngọc trắng nằm trong nước đường màu nâu thẫm sền sệt, hương thơm ngọt ngào béo ngậy lan tỏa ra toàn bộ phòng bếp.
Rõ ràng nguyên liệu chính cũng giống với món cơm rượu nếp cẩm, nhưng món bánh trôi đường mè này ngửi vào lại có hương thơm ngọt ngào hấp dẫn.
Lộ Dao cười nói: "Trước tiên múc một ít ăn đi, đợi lát nữa lại cùng nhau ăn tiệc nướng."
Nhân viên cửa hàng từng người múc nửa chén, cầm muỗng nhỏ ngồi thành một hàng, đưa vào miệng từng muỗng một.
Những viên bánh trôi dùng nước đường nấu lên giống như những chiếc bánh bao hấp phồng, tròn tròn mập mạp.
Trông thì mềm, cắn vào thì dai dai dẻo dẻo, ngọt ngào mềm mại bọc trong lớp đường mè, có chút dính răng, nhai thật kỹ, nóng hổi ngọt ngào. Ăn nhiều sẽ có hơi ngấy, nhưng lại không muốn ngưng miệng.
Bạch Minh vốn vì chuyện bị quỷ bám mà sa sút tinh thần, ăn nửa chén bánh trôi nhỏ, tâm trạng giống như bị đường ngâm, đôi mắt đen nhánh sáng ngời trở lại.
Khi còn nhỏ Lộ Dao rất thích ăn loại bánh trôi này, dùng khoai lang đỏ nấu nhừ ra thành đường ngọt ngào sền sệt, thêm một chút nước để nấu bánh trôi, một lần cô có thể ăn đầy một chén lớn.
Bây giờ trưởng thành không còn thích ngọt như thế nữa, mới ăn ít hơn.
Vì để Ma Thần đại nhân nếm một chút hương vị ngày xưa, cô đã đi dạo mấy cái chợ, đợi hai ngày nữa, mới mua được một hộp đường nhỏ ở chỗ của một ông cụ bán đồ ăn.
Khi Lộ Dao đi dọn chén, Ma Thần đại nhân đã ăn xong, ngay cả nước đường dưới đáy chén cũng đều được ăn sạch sẽ, sau đó chống khuỷu tay ngắm cảnh đêm làm bộ như chuyện không liên quan đến mình.
Các nhân viên cửa hàng bắt đầu chuẩn bị tiệc nướng lớn, ghép mấy cái bàn lớn lại với nhau, mang vỉ nướng và nguyên liệu nấu ăn lên.
Lúc đầu bởi vì Ma Thần đại nhân ở đây, mọi người đều có chút cẩn trọng, sau đó vừa ăn vừa uống rượu, ầm ĩ đến nửa đêm, cả đám nằm trên bàn bất tỉnh nhân sự.
Ma Thần ăn xong mấy vòng liền ngừng, dựa vào cạnh cửa sổ yên lặng thưởng thức màn đêm, giống như có xem thế nào cũng đều không đủ.
Lộ Dao pha một bình trà nóng, lại bưng thêm một đĩa bánh mứt táo, ngồi ở đối diện Ma Thần.
Ma Thần quay đầu, tự rót cho mình một ly trà, mùi trà lượn lờ hòa tan trong căn phòng náo nhiệt: "Ta biết cô muốn cái gì. Trên người của cô nhân quả sâu nặng, đường dài lại gian nan. Bỏ đi, cứ như cô mong muốn."
Ma Thần rút một khúc xương trắng từ trong áo choàng ra đưa cho Lộ Dao.
Lộ Dao: "?"
Đây không phải là xương của ngài chứ? Thứ cô muốn không phải là cái này.
Nhưng mà, thật ra cô cũng không rõ rốt cuộc là phải lấy thứ gì từ chỗ của Ma Thần mới có thể đi đến thế giới tiếp theo.
Cô không trả lời, Ma Thần cũng không để ý.
Đẩy xương trắng đến trước mặt cô, ông ta lại rút một đốt xương ngón tay từ ngón út tay trái của mình ra, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lộ Dao: "Đây là xương của ta, có thể cho cô tùy ý chi phối thời gian. Nếu như cô muốn lấy nó, thì phải đồng ý một thỉnh cầu của ta."
Thỉnh cầu?
Ma Thần có chuyện gì mà muốn thỉnh cầu một con người bình thường chứ?
Lộ Dao nói: "Mời nói."
Ma Thần nói: "Xương ngón tay của ta là tín vật giao cho cô, nếu một ngày nào đó cô muốn đóng cửa cái cửa hàng này thì mang nó đến gặp ta."
Lộ Dao trợn to hai mắt, đây là thừa nhận để cô mở cửa hàng ở thế giới này?
[Nhận được "Chấp nhận của Ma Thần", cửa hàng đồ ăn nhanh thăng cấp thành cửa hàng bảy sao, có thể trang bị thêm một phó cửa hàng trưởng.]
[Nhiệm vụ chiêu đã Ma Thần hoàn thành. Chúc mừng chủ quán, đạt được chấp nhận của Thần minh ở Vùng đất hoàng tuyền, có thể lập tức đi đến thế giới tiếp theo!]
Lộ Dao cảm thấy túi tiền nóng lên, lấy một tờ giấy ra.
Trên tờ giấy màu trắng to cỡ hai ngón tay viết bốn chữ "Ngũ vị nhân gian", đây là manh mối có được trước khi đến thế giới này.
Lúc trước chính là vì manh mối mà cô lựa chọn mở một cửa hàng đồ ăn nhanh, kết quả chứng minh đã lựa chọn không sai, nhưng mà hơi phí tiền.
Tờ giấy vẫn còn nóng hổi, Lộ Dao tùy tiện đưa tay xoa một chút, cuốn lên một góc, một tờ giấy mới nằm ở trên bàn.
Lần này không phải chữ viết, mà là một bức tranh nhỏ: Một móng vuốt sắc bén có vảy đang nắm lấy một kho báu lớn.