Lộ Dao nhìn lướt qua, cất tờ giấy vào, nhận lấy xương ngón tay của Ma Thần đưa tới, bình tĩnh đồng ý: "Được, tôi đồng ý."
Ma Thần lại đẩy khúc xương kia qua, giống như sợ cô quên mất: "Cái này cô cũng mang đi đi."
Lộ Dao: "... Có thể hỏi một chút là tại sao lại cho tôi khúc xương này không?"
Ma Thần dường như cũng cảm thấy kỳ lạ: "Đây chẳng phải là mục đích mà cô đi vào nơi này sao? Mang nó đi đi, ta cũng không cần thứ đồ vật phiền toái như vậy."
Ông ta rất kiên trì, Lộ Dao đành phải cất khúc xương vào kho hàng, lại ngẩng đầu, trước mặt đã không còn ai.
Ma Thần đi rồi.
-
Toàn bộ nhiệm vụ của cửa hàng đồ ăn nhanh đã hoàn thành, nhưng Lộ Dao không lập tức đi đến thế giới mới, mà dành ra thời gian xử lý một số vấn đề còn sót lại của cửa hàng đồ ăn nhanh.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, phía dưới bảng hiệu bên ngoài cửa hàng đồ ăn nhanh có thêm một loạt ngôi sao.
Lộ Dao đếm một chút, vừa đúng bảy sao.
Lộ Dao kêu hệ thống ra: "Tại sao đột nhiên lại có ngôi sao, có liên quan đến cấp ngôi sao của cửa hàng?"
Hệ thống: [Đạt được sự cho phép của Thần minh trong thế giới hiện tại, thăng cấp thành cửa hàng bảy sao, trên bảng hiệu xuất hiện tiêu chí cấp ngôi sao, là phần thưởng dành cho chủ quán đó. Nhân tiện cũng nói luôn, cấp ngôi sao cao nhất của cửa hàng là mười sao, đạt được cửa hàng mười sao, sẽ có thêm phần thưởng đặc biệt đó.]
Lộ Dao không thấy hứng thú lắm: "... Ồ."
Bảy sao cũng đủ rồi, mười sao thì để tùy duyên đi.
Giữa trưa, Lộ Dao bỏ thời gian nghỉ ngơi để phỏng vấn nhân viên cửa hàng, có vài người phỏng vấn ngoài dự kiến của cô, nghe nói là Xích bảo vệ cửa hàng bánh ngọt của khu vui chơi ở khu C, trước khu vui chơi Thanh Sơn là bảo vệ Đỗ Thần và em trai Đỗ An của anh ta, ngoài ra còn có một số người bình thường.
Sau buổi phỏng vấn đơn giản, năng lực của Xích không tệ, tính cách rất tốt, lại ngoài ý muốn hợp với Kỳ Sâm, có năng lực bảo vệ, Lộ Dao không chút nào do dự giữ anh ta lại.
Những người phía sau đều không đủ thích hợp, Lộ Dao không miễn cưỡng, một lần nữa để hệ thống treo thông báo quảng cáo tuyển dụng.
Thanh nghe nói Xích đến cửa hàng đồ ăn nhanh, cố ý đến đây, tìm anh ta nói chuyện riêng.
Giữa trưa hôm sau, một nhóm nhân viên công ty đến cửa hàng làm khách ăn liên hoan.
Dư Thải và Mặc Thành đưa theo gần hai mươi người trong công ty ào ạt kéo vào cửa hàng đồ ăn nhanh, bọn họ xếp hàng một ngày một đêm, cuối cùng cũng được bước vào quán ăn nhỏ trong truyền thuyết này.
Bởi vì bọn họ đông người, Lộ Dao liền kêu người đưa bọn họ lên lầu ba.
Lầu ba vẫn chưa chính thức mở bán với bên ngoài, nhưng phong cách bố trí giống y như đúc hai tầng bên dưới. Chỗ ngồi rộng rãi, liên hoan náo nhiệt, cũng không sợ quấy rầy đến khách hàng khác.
Ngắn ngủi mấy ngày, cửa hàng đồ ăn nhanh lại có thêm không ít món ăn mới, mì trứng cà chua, bánh crepe matcha nhiều lớp, canh đường phèn nấm tuyết…
Nhóm Dư Thải có một người trung niên mập mạp gọi một phần mì trứng cà chua, mì sợi là Lộ Dao nấu, thịt cắt thành miếng cũng là cô xào.
Người trung niên ăn một miếng liền bắt đầu khóc lớn, vừa khóc vừa nói: "Món này giống hệt như món mẹ tôi nấu. Sáng hôm đó giận dỗi với bà ấy, cố ý ăn một nửa rồi đổ, ngày hôm sau tôi liền chết. Đi vào nơi này rồi không biết bao nhiêu ngày đêm đều nhớ đến món này, không ngờ tới lại ăn được ở chỗ này. Mẹ, con sai rồi, con rất nhớ mẹ."
Nói nói, cả người vị khách này được bao bọc bởi ánh sáng ấm áp, người xung quanh đều kinh ngạc.
Bảo vệ trưởng nghe tin chạy đến, Lộ Dao, nhân viên cửa hàng và một số khách hàng bị ngăn cách ở cửa cầu thang, trơ mắt nhìn ánh sáng trên người vị khách kia quang càng lúc càng đậm, bao trùm lấy ông ta, sau đó biến thành một quả cầu nhỏ lông xù màu vàng, giống như bồ công anh bay lên không trung, rồi biến mất.
Trong đám đông có người lẩm bẩm ra tiếng: "Đây là… đầu thai sao?"
"Trời ạ! Chúng ta còn có thể đầu thai sao?"
"Ông ấy đã ăn thức ăn của cửa hàng đồ ăn nhanh nên mới đầu thai sao?"
Trong lòng Lộ Dao kinh ngạc, người đó đã chết rồi?
Bảo vệ trưởng quay đầu nhìn về phía cô: "Chén mì đó là cô nấu?"
Lộ Dao ngơ ngác gật đầu.