Nhẹ nhàng trượt ngón tay là có thể mở khóa thế giới mới lạ các kiểu, còn có thể phóng to thu nhỏ hình ảnh, quả thật còn tiện hơn cả Ma pháp.
Elvy ở bên cạnh hơi dè dặt, lại hơi mong chờ.
Mục tiêu của cô ấy rất rõ ràng, chỉ tốn hai phút đã chọn được kiểu, một kiểu móng phấn hồng đơn giản vô cùng.
Yêu cầu đặc thù là bảo Lộ Dao vẽ một huy hiệu của đội kỵ sĩ hoàng gia lên ngón giữa của cô ấy, trở thành thành viên của đội kỵ sĩ là ước mơ của cô ấy; Trên ngón áp út muốn một đóa tường vi bạc không lộ rõ như tinh xảo.
Lộ Dao thỏa mãn từng cái một.
Bởi vì suy nghĩ của khách hàng đã hoàn chỉnh, không cần cô cân nhắc quá nhiều, bộ móng này làm rất nhanh, không đến một tiếng đã hoàn thành rồi.
Elvy là kỵ sĩ, thường xuyên chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, không muốn dùng màu sắc quá chói mắt, cũng không cần kim tuyến.
Cô ấy chỉ xuất phát từ một loại cảm xúc không thể nói, muốn trải nghiệm sơn móng.
Lộ Dao dùng nước sơn màu bạc vô cùng nhạt, làm mờ đổ bóng, dùng cọ lông vẽ hình cô ấy yêu cầu lên con dấu, in trên móng tay, cuối cùng dùng nước sơn trắng cẩn thận tô viền nét.
Bộ móng này rất giản dị, nhưng đầy đủ chi tiết tường vi bạc và huy hiệu đoàn kỵ sĩ hoàng gia mà Elvy yêu cầu, cô ấy vô cùng hài lòng.
Ánh mặt trời dần buông bên ngoài cửa sổ, đã xế chiều rồi.
Còn có một vị khách, làm xong là có thể nghỉ ngơi rồi.
Lộ Dao vừa dọn nước sơn dùng qua khi nãy, vừa hỏi Phi Sa: “Cho hỏi cô có thích kiểu nào chưa?”
Phi Sa đặt máy tính bảng xuống, hờ hững lắc đầu: “Móng bà chủ làm đều rất đẹp, nhưng ở đây không có kiểu tôi thích.”
Lê Tu hơi ngạc nhiên, rõ ràng có mấy kiểu Phi Sa rất thích.
Cô ấy có thể nhìn ra, giữa chừng Phi Sa lướt về xem tận mấy lần.
Nhưng tại sao Phi Sa muốn nói vậy chứ?
Lộ Dao cảm giác được Phi Sa hơi kiếm chuyện làm mình làm mẩy, nhưng không rõ vấn đề xảy ra ở đâu, chỉ đành nhẫn nại nói: “Cô có thể nói yếu tố mình thích, tôi trực tiếp thiết kế cho cô một bộ nail mới.”
Giọng điệu của Phi Sa châm biếm: “Tôi thích tự nhiên, hoa cỏ, cây cối, chim thú côn trùng, cô có thể dùng mấy thứ này thiết kế cho tôi một bộ nail mới không?”
Lúc này Lộ Dao mới chú ý đến Phi Sa có hai đôi tai tinh linh nhọn hoắt, trên bím tóc dài còn cắm hai đóa hoa cúc dại khô, hóa ra là tinh linh.
Cô hiểu rồi, gật đầu nói: “Được. Cô thích màu xanh lục đúng không?”
Phi Sa ngơ người: “Ừm.”
Quả thật cô ta thích màu xanh lục, nhưng tại sao bà chủ này còn chưa nổi giận?
Lộ Dao cúi đầu lật tìm màu nước sơn và dụng cụ cần dùng, vừa xoa dịu: “Vậy thì không thành vấn đề, cứ yên tâm giao cho tôi.”
Phi Sa đơ người, cô định làm thật?
Lê Tu hưng phấn dâng trào, theo cô ấy thấy, yêu cầu của Phi Sa quá khó rồi, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi bộ móng tràn ngập hơi thở tự nhiên là thế nào.
Elvy vốn đang nhập tâm ngắm đóa tường vi bạc trên móng tay, nghe nói cũng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao nhớ ra rồi, trên máy tính bảng thật sự thiếu một mô hình mẫu.
Bởi vì dạo này các kiểu làm quá ít, không lưu lại ảnh đẹp, cô không bỏ vào.
Ngón tay của tinh linh mềm mại trắng nõn, móng tay cũng rất đẹp, không cần bảo dưỡng cắt mài quá kỹ lưỡng.
Lộ Dao dùng cây dũa mài đơn giản một lần, bắt đầu vào chuyện chính.
Không biết từ khi nào Tina đã đến cạnh Lộ Dao, cô bé cũng tò mò Lộ Dao sẽ thỏa mãn vị khách kén chọn này thế nào.
Lúc mới bắt đầu, Lộ Dao chỉ lấy nước sơn tùy tiện phết lên, thậm chí Phi Sa còn cảm thấy mình bị chơi xỏ rồi.
Bà chủ vì nhận sự xúc phạm, không tỏ ra bên ngoài nhưng dùng thủ đoạn sỉ nhục cô ta.
Bỗng nhiên, Lê Tu phát ra tiếng hô ngạc nhiên ngắn ngủi, mắt cũng từ từ mở to.
Tina và Elvy đang quan sát cũng như vậy.
Phi Sa nhận ra được gì đó, cúi đầu nhìn ngón tay, thảng thốt.