Hoàng hôn, tại hang rồng.
Cuối cùng, phụ huynh của những bé rồng cũng tới đón, hang rồng náo nhiệt đã trở lại sự yên bình vốn có, Mộc Tâm ngồi dưới tán cây tiếp tục đọc sách.
Một con rồng tím khổng lồ vỗ cánh chậm rãi từ ngọn núi nơi khác bay tới, đáp xuống trước cửa hang, trong mắt có chút nghi hoặc.
Hang rồng cũng chẳng còn ai, vậy thằng nhóc Anoke kia đi đâu rồi?
Sao bây giờ còn chưa về? Chẳng lẽ là bị lạc đường?
Một con rồng hồng khổng lồ đáp xuống bên cạnh anh ta: "Amos, cậu đến đón Anoke à?"
Amos là anh trai của bé rồng Anoke.
Anh ta khẽ gật đầu, liền hỏi: "Gaga cũng chưa về sao?"
Cha của bé rồng lửa Gaga là Frude lắc đầu: "Đứa trẻ này bình thường vừa tan học sẽ lập tức về nhà nhưng hôm nay đến giờ này cũng không thấy nó đâu, mẹ nó lo lắng nên đã kêu tôi đến đây xem thử."
Hang rồng giống như là một trường nội trú chuyên nhận những con rồng vị thành niên từ ba tuổi đến một trăm năm mươi tuổi.
Ở hang rồng sẽ có các giáo viên dạy về ma thuật và kỹ năng chiến đấu, sáu tháng được nghỉ một lần và kỳ nghỉ sẽ kéo dài một tháng.
Một năm ở đại lục Alexandria có mười bốn tháng, mùa hè và mùa đông dài hơn một tháng so với hai mùa còn lại.
Hôm nay chính là ngày nghỉ hè ở hang rồng.
Bình thường khi đến kỳ nghỉ, bọn trẻ như súng đã lên nòng, không muốn đợi dù chỉ là một giây.
Lần này lại có mấy bé rồng hình như đã bị lạc đường đến giờ vẫn chưa thấy về.
Chốc lát sau, Field - mẹ của bé rồng đỏ Tina, Dominica - cha của bé rồng xanh dương Toa Toa, Elgar - mẹ của bé rồng vàng Kaka đều có mặt tại hang rồng.
Năm sáu con rồng trưởng thành tập trung tại một chỗ, hơi thở đan vào nhau, bầu trời cũng dần biến sắc.
Bọn họ đang thảo luận về việc các con của mình về muộn, bầu không khí nói chuyện hài hòa, không hề hoảng loạn, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy các bé.
Mộc Tâm đã sớm để ý tiếng ồn ở bên ngoài liền thu dọn sách vở, sau đó biến thành một con rồng xanh lá khổng lồ bay ra ngoài.
Những con rồng ngoài cửa vừa thấy cô giáo Mộc Tâm bay ra liền im lặng, mẹ của Tina - Field, là người lên tiếng trước: "Cô Mộc Tâm, sao đến giờ Tina còn chưa về? Con bé đâu mất rồi?"
Mẹ của bé rồng vàng Kaka là Elgar còn lo lắng hơn những người khác.
Đứa trẻ nhà cô rất yếu ớt, mặc dù là rồng nhưng lại rất nhạy cảm và mít ướt. Đây là lần đầu tiên xảy ra trong suốt ba mươi năm học ở đây, Elgar lập tức hỏi: "Cô Mộc Tâm, Kaka cũng vậy, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Mộc Tâm vỗ cánh lơ lửng ở trên không, lắc đầu nói: "Buổi sáng cả bọn chạy thẳng ra ngoài, Sâm Sâm nhà tôi cũng có mặt trong số đó, bây giờ tôi đang chuẩn bị đi đón nó."
Sâm Sâm - bé rồng xanh lá, là em trai của cô giáo Mộc Tâm.
Các bậc phụ huynh vừa nghe bọn trẻ ở cùng một chỗ, thái độ thong dong liền biến mất, ngay lập tức bay lên, vội nói: "Phải mau đi đón về thôi!"
Mộc Tâm hiểu rõ họ đang nghĩ gì, tâm trạng rồng con thường khó kiểm soát, lại còn là sáu, bảy con cùng xuất động chắc chắn sẽ gây họa.
Nếu tiếp xúc với Nhân tộc sẽ rất phiền phức, nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu.
Cô khuyên nhủ: "Không cần vội, tôi biết bọn trẻ đang ở đâu nên đừng lo."
Bởi vì sự kiện xảy ra vào trăm năm trước, loài rồng không còn tin tưởng vào Nhân tộc và Nhân tộc cũng căm thù Long tộc, cả hai đời đều đối chọi lẫn nhau.
Đối với lời nói của Mộc Tâm, bọn họ chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.
—
Ở tiệm nail, có một bảng màu to bằng bàn tay đặt ở trước mặt Lộ Dao, một tay cô cầm ngón tay của Phi Sa, một tay cầm cọ quét sơn từ bảng màu lên mặt móng.
Màu sắc ban đầu nhìn có vẻ hỗn loạn nhưng sau khi tất cả hòa vào nhau, một chùm hoa cúc dại dần hiện ra.
Lê Tu và Elvy rất kinh ngạc, thao tác của Lộ Dao quá nhanh, hai cô còn tưởng rằng bà chủ bởi vì bị Phi Sa gây khó dễ mà tức giận nên chỉ làm qua loa, nhưng một giây sau khối màu lộn xộn bỗng trở thành những bông hoa cúc đáng yêu.
Ma pháp không thể sử dụng nên điều này chỉ có thể dựa vào năng lực của chủ tiệm.