Bộ móng này còn chíu chíu loá mắt hơn cả trên ảnh, nhất là ngón giữa với ngón áp út của tay bên kia, mấy chấm sáng trên mặt móng thoắt ẩn thoắt hiện như những ngôi sao thật sự, thậm chí nhìn kĩ chúng còn giống như đang chậm chậm chuyển động.
Ti Kim vốn đang cau mày, chú ý đến vẻ mặt của Mộc Tâm thì lại chuyển thành đắc ý: “Sao? Đẹp không?”
Mộc Tâm quay người lại, im lặng ngồi xuống, ôm lấy ipad quẹt một hồi, cuối cùng chỉ vào một kiểu rồi nói: “Tôi thích kiểu như thế này, nhưng có một yêu cầu.”
Lộ Dao bình tĩnh gật đầu: “Mời nói.”
Sắc mặt Mộc Tâm có chút nghiêm túc, đôi mắt màu xanh lục bảo như được phủ một tầng ánh sáng, tràn đầy hy vọng: "Tôi thích phong cách này, nhưng nó hơi đơn điệu quá. Cô có thể làm cho nó lộng lẫy hơn được không?"
Hiểu luôn, cô cũng là rồng đúng không?
Lộ Dao nhìn ảnh kiểu móng đó một cái, gật đầu nói: “Được.”
Nhận được đáp án khẳng định, Mộc Tâm thả lỏng hơn một chút, lấy ra một hộp kho báu và mở nó: "Mấy cái này đều là bảo thạch mà tôi thích.”
Hỏi qua Sâm Sâm, Mộc Tâm có biết về quy trình của tiệm nail, chọn trước một hộp bảo thạch, đều là vật mà cô yêu quý nhất.
Từ kiểu móng mà cô ấy chọn và mấy chủng loại kho báu được mang lại, Lộ Dao đại khái hiểu được sở thích của vị khách này rồi.
Cô ấy là một con rồng, và cô ấy cũng thích mấy thứ lấp lánh, nhưng thẩm mỹ của cô ấy tinh tế và dịu dàng hơn những con rồng khác.
Sở thích của mỗi con rồng thật ra đều không giống nhau, Lộ Dao cảm thấy khá là thú vị.
Vừa mài móng tay cho Mộc Tâm, cô vừa nhanh chóng hình dung trong đầu cách biến bàn cờ nhẹ nhàng, trí thức thành hiệu ứng lộng lẫy sang chảnh nhưng vẫn không mất đi vẻ tao nhã.
Mộc Tâm đã chọn một kiểu sơn rất phù hợp với ngày thường, Lộ Dao không được làm quá đơn giản.
Khi Lộ Dao chọn sơn móng tay, Mộc Tâm lại vô tình nói ra màu sắc cô ấy yêu thích.
Thật ra cô cũng đoán được, vị khách này mặc một chiếc váy kẻ sọc màu xanh đậm, băng đô buộc tóc màu xanh nước biển nhạt hơn một bậc, trên tai đeo một đôi bông tai bảo thạch màu xanh lá cây mắt mèo.
Sở thích rõ ràng, thẳng thắn.
Lộ Dao đã chọn sơn móng tay màu xanh lá, màu trắng và màu bạc, trước khi pha màu thì chọn ra một lượt bảo thạch, dựa vào độ lớn nhỏ cần thiết để thu nhỏ.
Bảo thạch Mộc Tâm mang đến cũng khá là thú vị.
Những viên trân châu tròn và mịn, pha lê bạc trong suốt và Diệu Tinh đen bóng cùng kích cỡ, từng hạt đồng đều, đều là những tinh thạch quý giá có ma lực, Lộ Dao đã nhìn thấy những vật liệu này trên sách ma pháp.
Bảo thạch đã chọn được thu nhỏ lại và đặt trong một chiếc hộp nhỏ, Lộ Dao lấy ra một cây cọ nhỏ để tô màu và bắt đầu làm việc.
Mộc Tâm hiếu kỳ nhìn động tác của chủ quán, tay cô ấy rất khéo léo, màu nhuộm trong tay cô giống như có sinh mệnh, hoàn toàn phục tùng cô.
Không lâu sau, móng tay đã biến thành kiểu mà cô thích.
Ngón trỏ của bàn tay trái được lấp đầy bởi các ô bàn cờ màu trắng và xanh lá, nhưng nó không phải là kiểu bàn cờ ngay ngắn và cứng nhắc.
Sau khi phần viền màu xanh lá cây khô, cây cọ di chuyển đến hai phần, đắp thêm một lớp màu xanh đậm, sau đó thêm một lớp sơn móng tay màu trắng nhạt hơn, đắp đi đắp lại nhiều lần, các ô cờ xuất hiện nhiều lớp màu đậm nhạt phân tầng, sau khi chiếu khô rồi dán một viên ngọc trai tròn tròn nho nhỏ xéo góc, tinh tế và đáng yêu.
Ngón giữa được sơn nhẹ bằng sơn móng tay màu xanh ngọc lục bảo, đắp nhiều lớp, ombre đến ba phần năm đầu ngón tay, điểm xuyết một viên pha lê bạc ở phần trên. Ngón út cũng giống như vậy, điểm nhấn là một viên trân châu cỡ nhỏ.
Còn ngón áp út thì vẽ một nửa đầu ngón tay một họa tiết bàn cờ. Ngón cái được phân thành hai phần, bên trắng bên xanh lá, xéo đầu ngón tay và vòng cung của móng tay vẽ lên một chút hoạ tiết caro, đường ở giữa được chấm một viên pha lê.
Cách làm của hai bàn tay khá giống nhau, chỉ khác ở chỗ ngón tay xuất hiện ombre và caro không giống nhau, bảo thạch được điểm xuyết từ pha lê đổi thành Diệu Tinh.
Nhìn thấy bà chủ bắt đầu thu dọn, Mộc Tâm hơi hơi có chút thất vọng.
Bộ móng này rất nhẹ nhàng, các chi tiết được điểm xuyết vừa phải, nhưng đáng tiếc là chưa đáp ứng được mong đợi của của cô ấy và chưa đủ lộng lẫy.