Lộ Dao để cô ấy soi đèn, cúi đầu xử lý pha lê và Diệu Tinh vẫn chưa dùng hết, từng viên từng viên so le, cuối cùng sắp xếp ra một hình thù kỳ quái.
Sau đó, cô vẽ một vòng tròn ma thuật, tất cả các viên pha lê bạc trong suốt trong hình thù kỳ lạ nổi lên, thu nhỏ lại cùng một kích cỡ với tốc độ đồng nhất, đậu lên bàn cờ trên ngón tay Mộc Tâm, Diệu Tinh thì lại đậu trên ngón tay của bàn tay kia.
Những chiếc móng tay không có gì nổi bật vừa rồi dường như được hấp thụ ánh sáng của mặt trời cùng mặt trăng, tỏa sáng rực rỡ.
Điều đặc biệt nhất là khi một viên pha lê bạc trên tay trái của Mộc Tâm tỏa sáng, một Diệu Tinh nào đó tương ứng với đầu ngón tay bàn tay phải của cô ấy cũng sẽ lóe lên, như thể đang hô ứng lẫn nhau.
Mộc Tâm nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác khó diễn tả, giống như kinh ngạc, lại giống như khuất phục.
Nhưng rồng sẽ không khuất phục trước con người, cô ấy đè nén cảm giác kì lạ đó xuống, ngẩng đầu nhìn về Lộ Dao: “Lúc cuối cô đã làm gì vậy?”
Lộ Dao dùng ma thuật gia cố bề mặt móng, giải thích ngắn gọn: "Kiểu cô chọn được gọi là ô bàn cờ. Kiểu ô vuông nhỏ xen kẽ hai màu này thực ra là một yếu tố lấy từ một trò chơi tên là “cờ vây” ở quê tôi. Cách chơi cờ vây là hai người dùng các quân cờ đánh nhau trên các ô này, tranh cướp lãnh thổ để phân định thắng bại.”
Mộc Tâm cúi đầu nhìn vào móng tay của mình hồi lâu, bỗng ngẩng đầu: "Pha lê bạc và Diệu Tinh trên hai đầu ngón tay của tôi là hai bên đối đầu nhau? Chúng không thuộc cùng một phe, có phải vậy không?”
Lộ Dao khen ngợi: “Thông minh!”
Nhìn thấy những viên pha lê bạc hình đĩa và Diệu Tinh có kích thước đồng đều, Lộ Dao đã nghĩ đến việc làm một ván cờ thực sự trên ngón tay của khách.
Nước đi cuối cùng có vẻ bí ẩn, nhưng thực ra là cô chơi một ván cờ bằng tay trái và tay phải, sau đó di chuyển các quân cờ của cả hai bên sang bàn cờ trên ngón tay của Mộc Tâm theo thứ tự của ván cờ.
Mộc Tâm im lặng hồi lâu, trước khi ra về đột nhiên đưa cho chiếc hộp có số bảo thạch chưa được dùng hết, nghiêm túc nói: “Tôi muốn dùng những viên bảo thạch đổi lấy một bộ cờ vây và một số sách tài liệu liên quan đến cờ vây, bà chủ có thể giúp tôi được không?”
Lộ Dao ngơ ngác một lúc, không nghĩ đến Mộc Tâm vậy mà lại sản sinh hứng thú với cờ vây, cô đưa tay lấy ra một viên pha lê bạc và Diệu Tinh, nói: “Nhiêu đây là đủ rồi, ba ngày sau cô quay lại tiệm nhé.”
Mộc Tâm đè nén nỗi kích động mà gật đầu: "Cảm ơn nhiều.”
Trước cửa trấn Lục Bảo Thạch, một đoàn xe xa hoa dừng ở trạm dừng chân, cụ Sid đứng bên ngoài chiếc xe ngựa màu đỏ, nhè nhẹ đong đưa chiếc quạt lông vũ trong tay, thần sắc có chút không kiên nhẫn: “Anna, mau ra đây. Cửa tiệm đó ở trên thị trấn.”
Anna vén gấu váy, đen mặt bước xuống xe, đi theo sau cụ Sid với vẻ mặt ngái ngủ.
Hai mẹ con ăn mặc hoa lệ, đi trên con đường bằng đá cũ kỹ nhỏ hẹp, người qua đường đều ngoái nhìn họ.
Anna nhíu mày thật sâu, hại cô ấy hồi nãy còn mong chờ chút xíu, nơi khỉ ho cò gáy này làm sao có chỗ nào hay ho cho được?
Lại bị mẹ lừa rồi, đúng là không muốn cô ấy thoải mái mà.
Đi ngang qua một cái quảng trường trơ trọi, Anna giễu cợt: "Ở cái nơi chết tiệt này còn có truyền tống trận sao, ai mà thèm đến chứ?"
Cụ Sid phớt lờ cô ấy, hỏi đường một người phụ nữ đi ngang qua rồi quay lại bảo Anna đừng để tụt lại phía sau.
Anna ngoan ngoãn tiến lên, trong lòng không ngừng oán thán.
Đi ngang qua một cô gái mặc váy màu xanh lá cây cô ấy giật mình, sửng sốt một lúc, cô ấy không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, đáng tiếc là cô gái này đi quá nhanh, chỉ để lại một bóng lưng gấp gáp.
Sự nghi hoặc hiện lên trong mắt Anna, hồi nãy hình như vừa nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh lướt qua, vô cùng chói mắt.
Giống như châu báu, nhưng lại có gì đó không giống.
Cô ấy cảm thấy một cụm thứ sáng lấp lánh đó giống như một dải ngân hà ngưng tụ trên đầu ngón tay của cô gái.
Là nhuộm móng sao?
Dịch gỗ sương mù không thể nhuộm ra được hiệu quả tươi sáng bắt mắt như thế.
Rốt cuộc là thứ gì?
Anna đột nhiên tò mò chết mất.