Nhiệm vụ mất hiệu lực? Tình huống gì đây?
Lộ Dao hoang mang: “Không phải chỉ có nhiệm vụ cuối cùng mới có thời hạn thôi sao? Tại sao mới cái thứ ba đã mất hiệu lực rồi?”
Hệ thống: [Nhiệm vụ nào cũng có thời hạn, chỉ là ở nhiệm vụ Cửa hàng đầu tiên, bà chủ hoàn thành quá tốt quá nhanh nên không nhận được thông báo thời hạn mà thôi.]
Lộ Dao: “Sao không nói việc này sớm hơn?”
Hệ thống: [Vì trước đây không có cảnh báo về thời hạn.]
Lộ Dao: “...”
Nội dung của nhiệm vụ thứ ba là tiếp đãi một trăm khách hàng, Lộ Dao hỏi: “Còn bao nhiêu nữa là được một trăm vậy?”
Hệ thống: [Năm mươi chín.]
Còn thiếu nhiều vậy à?
Ngày nào cô cũng bận đến nỗi chân không chạm đất, thế mà nhiều ngày vậy rồi chỉ tiếp được bốn mươi mốt khách hàng.
Lộ Dao bắt đầu nghĩ lại, bởi vì lo lắng một người làm không xuể nên cô không quảng cáo nhiều cho tiệm nail mà đi theo hướng lấy chất lượng làm đầu, cố gắng để mỗi một tác phẩm đều mới mẻ, độc đáo và tinh xảo, không phụ kỳ vọng của khách hàng.
Danh tiếng khá tốt nhưng việc kinh doanh của cửa hàng lại xuất hiện một vài vấn đề, không thu hút được đủ nhiều khách hàng, thế nên nhiệm vụ bây giờ cũng xuất hiện vấn đề.
Lộ Dao: “Nhiệm vụ mất hiệu lực sẽ có hậu quả gì?”
Hệ thống: [Nếu nhiệm vụ mất hiệu lực, phần thưởng sẽ bị thu hồi. Có lẽ bà chủ sẽ không thể lấy được đạo cụ quan trọng ở thế giới này và manh mối cho thế giới tiếp theo, hành trình thực hiện giấc mơ sẽ dừng lại ở đây.]
Lộ Dao: “...”
Tại sao chuyện quan trọng như vậy mà bây giờ mới nói?
Lộ Dao không có tâm trạng mắng hệ thống, nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Trong bảy mươi hai giờ, cũng chính là ba ngày, cần phải tiếp đón năm mươi chín khách hàng.
Ba ngày gần nhất đã được hẹn kín lịch, mỗi ngày tám người, cũng chỉ được hai mươi tư khách.
Còn lại ba mươi lăm khách, cần phải nghĩ cách tiếp đón.
Thế mà hôm nay lại còn có rất nhiều việc, Lộ Dao nhớ ra, giữa trưa còn phải dành thời gian để đi gặp khách mua nhẫn.
Cô tới cửa hàng đồ ăn nhanh trước, đặt những nguyên liệu nấu ăn tươi mới vừa mua được ở thành phố Eunorton tối hôm qua xuống, rồi lại cầm năm phần bữa sáng tới tiệm nail.
Ăn sáng xong rồi mà khách hàng đã hẹn trước vẫn chưa tới cửa tiệm. Lộ Dao gọi ba người học việc tới trước bàn làm việc, gương mặt tỏ ra nghiêm túc hiếm thấy: “Mọi người đã học việc ở tiệm nail được một khoảng thời gian rồi, tôi muốn biết về tình hình học tập gần đây của mọi người.”
Vẻ mặt của ba người học việc khác nhau, tuy Hối Hối và Tina rất ngạc nhiên nhưng điệu bộ vẫn rất thoải mái, còn Eugenia thì trông rất căng thẳng.
Lộ Dao lấy ra ba bản mẫu sơn móng tay, trấn an họ: “Đừng căng thẳng quá, chỉ là một bài kiểm tra đơn giản mà thôi. Ở đây có ba kiểu dáng cơ bản, sơn màu trơn, làm loang màu và con lăn sơn móng. Mọi người lựa chọn kiểu dáng mà mình thấy hứng thú để tập luyện, chiều nay tôi muốn xem thành quả luyện tập của mọi người.”
Các kiểu dáng mà bà chủ chọn đều là những mẫu khá dễ làm, tuy rằng khách tới tiệm thường sẽ không lựa chọn những kiểu này, nhưng đối với người học việc làm móng thì đây là cơ sở luyện tập rất tốt.
Có nội dung kiểm tra được chỉ định, còn có thời gian luyện tập, Eugenia đã thả lỏng hơn nhiều.
Sau khi nhóm học việc lựa chọn kiểu dáng thì lập tức bắt đầu luyện tập, tỏ thái độ rất coi trọng lần kiểm tra nhỏ này.
Tên ngốc ăn không ngồi rồi Harold kéo Lộ Dao qua hỏi: “Cô lại muốn làm gì vậy?”
Lộ Dao đang định quay lại thương lượng với hệ thống, bắt được Harold cũng không buông tha mà dặn dò: “Chiều nay đừng đi lung tung, tôi có chuyện rất quan trọng muốn giao cho anh.”
Chuyện quan trọng?
Bé rồng đen thu hồi sự lười biếng, eo và vai lưng vươn thẳng tắp: “Chuyện gì vậy?”
Lộ Dao: “Chiều nay sẽ nói cho anh biết.”
Vì thế bé rồng đen ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, cũng không thèm đọc truyện tranh, ngồi yên chờ Lộ Dao giao nhiệm vụ quan trọng cho mình.
Để trấn an bé rồng đen, Lộ Dao gọi hệ thống ra: “Tôi vẽ một bản vẽ tờ rơi, cậu in giúp tôi hai nghìn bản trước chiều nay nhé.”
Hệ thống: [Tờ rơi gì? Cô muốn làm gì?]
Lộ Dao: “Đừng nói nhảm, tôi đang bận lắm.”
Hệ thống: [Sử dụng hai mươi nghìn giá trị nhân khí để in hai nghìn tờ rơi, bà chủ có lựa chọn in ấn không?]
Lộ Dao: “Có. Tôi muốn tờ rơi tuyên truyền, đừng in sai đấy.”
Hệ thống: [...]
Chưa từng lừa được cô, bà chủ càng ngày càng khôn khéo.
…
Mười một rưỡi, Lộ Dao tính toán thời gian xuất phát từ phố mua sắm, mất một tiếng đồng hồ để đến phòng trà đã hẹn trước với khách.
Cô hối hận vì đã hẹn chỗ quá xa, đi qua đi lại quá mệt mỏi. Lần sau nếu phải gặp lại người mua, vẫn nên hẹn tới phòng trà trước kia mới được.
Lộ Dao đã đặt phòng từ trước, lúc bước vào thì khách hàng đã tới rồi, cô nhìn thấy Trang Lương cũng không thấy bất ngờ.
Người mua lần này họ Tiêu, mặc tây trang đi giày da, trông khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt có chút u ám.
Trang Lương nhìn thấy Lộ Dao thì đứng dậy theo bản năng: “Cô Lộ.”
Lộ Dao gật đầu, sau khi ngồi xuống cũng không định gọi trà trước mà lấy nhẫn ra đưa qua đó: “Kiểm tra đi.”