Trong lòng Trang Lương biết nhẫn của cô sẽ không có vấn đề gì, chỉ kiểm tra một lần cho phải phép rồi nhìn Tiêu Chí Vĩ: “Không có vấn đề gì cả, đây là nhẫn mới.”
Tiêu Chí Vĩ duỗi tay muốn lấy nhẫn, Lộ Dao cầm về trước: “Ngài Tiêu, tiền hàng đã có chưa?”
Tiêu Chí Vĩ lấy một chiếc rương da từ dưới bàn lên: “Trong này có năm trăm nghìn.”
Lộ Dao: “?”
Trang Lương có dự cảm không tốt.
Tiêu Chí Vĩ khoanh hai tay lại, nhìn Lộ Dao bằng ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường, lông mày bỗng nhiên nhướng lên, mang tới cảm giác đàn áp mãnh liệt: “Cuộc sống của người cầu được sống cũng không dễ dàng gì, thật sự cái giá hai triệu là quá cao. Cô Lộ có thể nhường một chút không? Bán cho tôi với giá năm trăm nghìn.”
Lộ Dao thấy hơi phiền phức, giao dịch không thành thì cũng thôi đi, lại còn lãng phí nhiều thời gian của cô như vậy.
Cô cất chiếc nhẫn đen đi, đứng lên nói: “Hy vọng đến lúc đó ngài Tiêu cũng có thể trả giá với Tử Thần, để anh được sống đến năm giờ thay vì ba giờ. Nhẫn này tôi không bán nữa.”
Tiêu Chí Vĩ cười vỗ vỗ tay, bốn người vệ sĩ mặc tây trang đeo kính râm đẩy cửa tiến vào, đứng kín cửa.
“Cô Lộ, tôi khuyên cô nên bán nhẫn cho tôi đi.” Tiêu Chí Vĩ đánh giá Lộ Dao từ trên xuống dưới, chờ cô khuất phục rồi thỏa hiệp giao chiếc nhẫn ra.
Tiêu Chí Vĩ là ông chủ bất động sản ở thành phố bên cạnh, nhặt được một chiếc nhẫn tro ở trong nhà, biết mình không còn sống được bao lâu nên hoảng sợ lên diễn đàn tìm nhẫn đen.
Nhưng trong mấy ngày chờ giao dịch với Lộ Dao, anh ta biết được từ trên diễn đàn rằng lúc đầu chỉ cần ít nhất một trăm nghìn là có thể mua được nhẫn đen rồi.
Suy nghĩ của người làm kinh doanh thay đổi nhanh chóng, không lâu sau anh ta đã trà trộn vào nhóm người chơi cao cấp của khu vui chơi, biết được một vài thông tin rằng người bán nhẫn đen là một cô gái chưa trải đời nhiều.
Tiêu Chí Vĩ tới thành phố Dao Quang, việc đầu tiên là tìm một người xưng là ngài Trang, Trang Lương, nhờ hắn ta giúp mình kiểm tra nhẫn.
Trong lòng anh ta gảy bàn tính, nếu nhẫn là nhẫn mới, anh ta sẽ ép bán với giá năm trăm nghìn. Nếu người bán không muốn thì năm trăm nghìn cũng không cần tiêu luôn, cứ cướp thẳng tay là được.
Không khí trong phòng căng thẳng, Trang Lương lập tức đứng lên, vội vàng giải thích với Lộ Dao: “Cô Lộ, chuyện này không liên quan tới tôi. Anh ta chỉ mời tôi tới để kiểm tra, tôi không biết anh ta chỉ chuẩn bị năm trăm nghìn.”
Tiêu Chí Vĩ thầm khinh bỉ ngài Trang này cũng chẳng có gì ghê gớm, hèn hạ đến nực cười.
Lộ Dao lấy chiếc nhẫn đen từ trong túi ra một lần nữa, khó hiểu nhìn Trang Lương: “Hình như tôi đâu có làm gì anh, sao lại sợ tôi như vậy?”
“...” Da đầu Trang Lương tê rần, nở nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc.
Tiêu Chí Vĩ cực kỳ đắc ý, duỗi tay chuẩn bị nhận lấy chiếc nhẫn trong tay Lộ Dao: “Đúng rồi, cô gái nhỏ không nên quá tham lam.”
Trang Lương nhìn chiếc nhẫn của Lộ Dao, trong lòng không thể không thắp nến cho ông chủ Tiêu, đây không phải là chiếc nhẫn vừa rồi.
Cái mà cô lấy ra là cái mà cô đã nhờ hắn ta kiểm tra lần đầu tiên ở phòng trà, có thể là chiếc nhẫn đen duy nhất trong trò chơi không có giới hạn số lần.
Lộ Dao nhìn Tiêu Chí Vĩ, cười nhạt: “Ngài Tiêu nói phải, lòng tham không đủ, nhưng đừng có té ngã ở đâu đấy.”
Nói xong thì đeo nhẫn lên, trên đầu hiện ra một con số, ngay sau đó đã biến mất dạng.
Sắc mặt Tiêu Chí Vĩ rất khó coi, đấm một cái lên bàn, nước trà nóng bắn lên mu bàn tay, anh ta tức giận hất văng trà cụ trên bàn, quay đầu nhìn Trang Lương: “Cô ta đi vào trò chơi à? Tưởng sẽ thoát được chắc? Hừ, ông đây cứ đứng chờ ở đây, xem khi nào mới ra!”
Không mua được nhẫn, anh ta cũng muốn trút giận.
Trang Lương không đáp lại, hắn ta vừa nhìn thấy con số trên đỉnh đầu Lộ Dao - 6895.
Mới bao lâu chứ?
Tuổi thọ của cô lại kéo dài gần năm ngàn năm.
Rốt cuộc đó là người hay là quái vật vậy?
Trang Lương không dám nghĩ lại, nói ra một câu: “Cô ấy sẽ không trở lại, anh cũng đừng tìm tôi nữa.” rồi đi thẳng ra ngoài phòng trà không quay đầu lại.
…
Lộ Dao đi vào khu vui chơi, bất ngờ bị truyền tống đến hiện trường giết người quy mô lớn.
Máu tươi trên mặt đất vẫn còn ấm, người chơi ở đây đã chết gần hết, chỉ còn lại một người.
Kỳ Giác bị tra tấn thảm hại, tay chân bị bẻ gãy, chỉ một bên tay trông bề ngoài thì còn được tính là nguyên vẹn nhưng bên trong thì đã nát vụn.
Đây là lần thứ ba anh ta đi vào khu vui chơi, nếu chết ở đây thì khi ra ngoài cũng sẽ phải nghênh đón cái chết.
Huyết Ma nắm đầu anh ta xách lên, chậm rãi thi triển pháp lực, chuẩn bị bóp cho nổ tung ngay tại chỗ.