Một đoàn xe ngựa xuất phát từ rừng núi Thiết Kim, điểm đến là Thị trấn Lục Bảo Thạch ở biên giới phía Bắc.
Pháp sư chiêu hồn Ambrose có quá nhiều đồ đạc, không thể sử dụng truyền tống trận.
Gần hai mươi chiếc xe ngựa lao từ trung tâm phía Tây đến biên giới phía Bắc, đi đường mất nửa tháng.
Ambrose chỉ đi cùng đoàn xe đến địa điểm truyền tống trận gần nhất. Ngoài việc muốn nhanh chóng ra ngoài đi làm thì anh ta thực sự không muốn ở chung với Edward nữa.
Edward, người đàn ông tóc dài mặc áo choàng đen ngồi đối diện với pháp sư chiêu hồn. Đôi mắt lục bảo thạch đầy tò mò, nhìn chằm chằm vào tay Ambrose.
Nói đúng là xương ngón tay của anh ta.
Ambrose đang ngồi trong xe ngựa, một tay nhẹ nhàng nâng chén trà bằng sứ trắng tinh xảo, mùi hồng trà thơm ngát lan tỏa trong xe ngựa, chiếc nhẫn đá quý trên xương ngón tay dưới sự phản chiếu của ngọn đèn linh hồn tỏa sáng rực rỡ.
Xương ngón tay cầm tai cốc, mảnh khảnh, trắng bệch, trên đầu xương ngón tay có hoa văn báo đen trắng giao thoa, cầm vào thành cốc trắng sứ, một vẻ đẹp hoang dã.
Edward xoa xoa cằm nhìn hồi lâu, chậm rãi lên tiếng: “Ma pháp Bóng Tối và Ma pháp Ánh Sáng... Chỉ còn lại là một bộ xương khô, cậu còn dùng ma pháp nối móng tay. Ambrose, cậu cũng sa đọa thật.”
“...”
Ambrose cúi đầu uống trà, không muốn nói chuyện.
Con ma cà rồng nguyên thủy này thật phiền phức.
Tất cả nghiệt duyên đều bắt đầu từ hai trăm năm trước. Khi Ambrose vừa chuyển từ một pháp sư thành một pháp sư chiêu hồn và chuyển đến sâu trong rừng núi Thiết Kim.
Lúc đầu, anh ta chỉ muốn tìm một nơi không bị người khác quấy rầy để tập trung nghiên cứu ma pháp.
Thật không ngờ ngàn chọn vạn chọn lại chọn đúng chỗ gần ngôi nhà của một ma cà rồng đang sống.
Ambrose không muốn bị quấy rầy nên đã chủ động đến tìm con ma cà rồng để đánh nhau, mong rằng có thể xua đuổi được người hàng xóm này.
Năm đó Ambrose vừa mới thoát khỏi thân thể xiềng xích, thực lực tăng vọt, căn bản không cảm thấy mình sẽ thua.
Nhưng anh ta không ngờ rằng con ma cà rồng mắt xanh cà lơ phất phơ đó lại là nguyên thủy.
Không đánh được thắng, mà việc chuyển ra ngoài lại quá rắc rối. Vì vậy Ambrose chỉ có thể chọn cách nén giận.
Cũng đã hai trăm năm, anh ta thường xuyên phải chịu đựng sự quấy nhiễu của Edward.
Thật ra ngẫm lại, lần này dọn đi thoát khỏi Edward có lẽ với anh ta không hẳn là giải thoát.
Edward đã sớm quen với sự trầm mặc ít nói của pháp sư chiêu hồn. Anh ấy nhấp một ngụm hồng trà, cau mày rồi lại đặt xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi đầu xương ngón tay của pháp sư chiêu hồn.
“Cậu xem một chút đi, những hoa văn hình tròn này còn hơi đẹp mắt. Có vẻ thẩm mỹ của cậu tiến bộ hơn so với trước kia.” Edward nhẹ giọng nói chọc giận anh ta.
Ambrose hít một hơi thật sâu, kìm lại, kìm lại, kìm lại!
Sau khi đến thị trấn, anh ta sẽ lập tức truyền tống thẳng đến tiệm nail. Đây sẽ là lần cuối cùng anh ta chịu đựng con ma cà rồng này!
-
Thị trấn Lục Bảo Thạch, Tiệm nail.
Lộ Dao ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại di động.
Rạng sáng đêm hôm qua, chiếc nhẫn đen đã được chụp ảnh qua.
Cô nhận được tin nhắn từ người mua vào buổi sáng, đối phương muốn mang theo chuyên gia thẩm định chiếc nhẫn.
Là người quen cũ, Lộ Dao không cần đoán cũng biết là ai.
Cô nghĩ nghĩ rồi đồng ý.
Thời gian giao dịch thỏa thuận là buổi chiều ba ngày sau.
Hôm qua, các nhà mạo hiểm đã tổ chức một nhóm tới đòi quét sạch tiệm nail. Bị Ti Kim và Clarissa kéo đến núi hoang để “chỉnh đốn”.
Buổi sáng, Clarissa nói rằng trong Công hội Hồng Tâm không ai dám nhận nhiệm vụ đó.
Vấn đề của các nhà mạo hiểm đã được giải quyết. Ma pháp trận ẩn nấp được vẽ trên cánh cửa cũng được gỡ bỏ.
Buổi sáng không có khách, nhân viên cửa tiệm đều đang ngồi trong khu vực giải trí không làm gì cả.
Lộ Dao đang đọc cuốn sách ma pháp mà Dominica cho cô mượn trong phòng thí nghiệm. Nó chứa đựng rất nhiều ý tưởng phức tạp về việc sử dụng ma pháp, xen lẫn với một số lượng lớn các ví dụ ứng dụng, bao gồm cả các loại thuộc tính ma pháp.
Nội dung cuốn sách này có chiều sâu hơn chút so với cuốn sách mà Ti Kim đưa cho cô. Nó nghiêng về kiến thức thực tế hơn, điều này thực sự đã mở rộng suy nghĩ của Lộ Dao.
Cô lấy tờ giấy nháp ra và bắt đầu vẽ.