Cô nảy ra ý tưởng kết hợp làm móng và chiến đấu với nhau. Sau khi đọc cuốn sách của Dominica, ý tưởng của cô đã trở nên rõ ràng hơn.
Cầm trong tay pháp trượng, Ambrose nhẹ nhàng đẩy cánh cửa màu đen ra: “Thật xin lỗi chủ tiệm, vì dọn nhà mất chút thời gian nên tôi đến muộn.”
Lộ Dao không ngẩng đầu lên: “Không sao, hôm nay cửa hàng cũng không bận rộn. Anh mới tới nơi này chỉ cần làm quen là được, có gì thắc mắc cứ hỏi Slime, cái gì cậu ấy cũng biết.”
Ambrose: “...”
Tại sao lại là Slime?
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói vui sướng có chút điên cuồng của một người đàn ông.
“A ha ha ha, Tiểu Minh! Tiểu Minh, cha tìm được con rồi!”
Lộ Dao và Ambrose bước ra ngoài, thấy bé Slime được một người đàn ông tóc đen có làn da nhợt nhạt bế lên ôm chặt.
Người đàn ông có mái tóc đen dài, đôi mắt xanh lục, trông đẹp trai lại nữ tính.
Chỉ là da thịt trên mặt có dấu vết bị bỏng, bên trong lộ ra huyết nhục lẫn lộn, trông cực kỳ kinh khủng.
Nhưng sự sung sướng trên khuôn mặt anh ấy không thể diễn tả bằng lời. Bé Slime lại có một cái nhìn vô cảm hiếm thấy.
Lộ Dao nhìn những người khác: “Chuyện gì vậy?”
Harold hả hê: “Người đàn ông đó tự xưng là cha của bé Slime.”
Ambrose giơ tay che mắt, cảm xúc sắp sụp đổ: “Edward, sao cậu lại tới đây?”
Rõ ràng bọn họ đã chia tay ở một thị trấn nhỏ.
Lúc đó anh ta nhanh chóng nhảy vào truyền tống trận. Edward cũng không biết anh ta đi đâu.
Làn da trên khuôn mặt của Edward đang lành lại từng chút một, anh ấy vừa mới đi bộ từ quảng trường đài phun nước dưới ánh nắng mặt trời.
Nếu anh ta là một ma cà rồng bình thường thì sẽ chết nếu nhìn thấy ánh sáng.
Chỉ có ma cà rồng nguyên thủy sẽ chỉ bị cháy da khi đi dưới ánh mặt trời.
Edward ôm chặt bé Slime vào trong lòng. Niềm vui từ sâu trong đôi mắt trong suốt như hồ nước màu lục bảo thạch trào ra: “Bộ dạng bí mật của Ambrose thật buồn cười, tôi hỏi người thân của cậu, biết được cậu sẽ đến thị trấn nhỏ này. Nhưng thật không ngờ Tiểu Minh cũng ở đây. Tiểu Minh, con của cha, con còn nhớ cha không?”
Ambrose liếc nhìn Hối Hối, đảo mắt: “... Cậu nhóc là nhân viên của cửa hàng này, nhóc đó tên là Hối Hối. Không phải Tiểu Minh.”
Edward có một sở thích rất kỳ quái đó là thích nuôi mấy ma vật yếu ớt không có năng lực.
Cách đây một thời gian, anh ấy thực sự đang tìm kiếm Slime ở khắp mọi nơi.
Nhưng chỉ cần Slime trông giống nhau thì đều không khác mấy.
Khoảng cách giữa phía Tây và phía Bắc rất xa. Tiểu Minh của anh ấy không thể đến phía Bắc được.
Edward kinh ngạc: “Ai đặt tên cho nó?”
“Chít.” Hối Hối yếu ớt kêu.
Lộ Dao đi tới, kiễng chân cướp Hối Hối từ trong tay Edward lại: “Là tôi đặt tên cho cậu ấy. Xin hỏi ngài là?”
Lúc này Edward mới chú ý tới Lộ Dao, một cô gái nhân loại bình thường. Vẻ mặt anh ấy đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Edward, cha của Slime. Tôi muốn đưa nó trở về lâu đài.”
Hối Hối ôm chặt cánh tay Lộ Dao, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Chít chít.”
Lộ Dao đã hiểu.
Có lẽ Hối Hối thực sự là Tiểu Minh của Edward.
Harold đi tới, kéo Hối Hối khỏi cánh tay của Lộ Dao, nói với vẻ mặt sảng khoái: “Tiểu Minh, hãy về nhà với cha của nhóc đi.”
Hối Hối: “... Chít chít.”
Lộ Dao đè Harold lại, cúi đầu nhìn Hối Hối: “Hối Hối?”
“Chít chít… chít chít… chít chít…” Hối Hối ngước khuôn mặt mũm mĩm lên, chậm rãi kể lại toàn bộ câu chuyện.
Ban đầu bé Slime sống trong rừng Thiết Kim ở phía Tây, làm bạn với một ma cà rồng cô đơn.
Con ma cà rồng này tự xưng là cha của bé Slime và đặt tên cho bé Slime là Tiểu Minh.
Ma cà rồng tăng người phụ thuộc thông qua vòng tay đầu tiên. Chẳng qua chỉ là một cái tên đơn giản, cũng không khiến Tiểu Minh trở thành người phụ thuộc của Edward.
Hơn nữa, Slime không có máu, Edward cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc biến Slime thành một thành viên trong gia đình mà luôn giữ chúng bên mình như những đứa trẻ.
Slime là một con ma vật thuần túy kém năng lực, bình thường không có tư duy.
Nhưng ma cà rồng nguyên thủy lại rất thích Tiểu Minh, dù đi đâu, ngủ, ăn, học ma pháp đều mang theo bên cạnh, không rời một bước.