Mưa dầm thấm lâu, bé Slime bắt đầu dần dần có tư duy.
Tuy nhiên, ma cà rồng nguyên thủy vẫn chưa phát hiện ra điều này.
Khoảng một tháng trước, ma cà rồng nguyên thủy cần ra ngoài một thời gian dài. Không đành lòng để Tiểu Minh ở trong thành một mình nên đã mang theo nó.
Trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc Edward phát hiện ra thì Tiểu Minh đã biến mất.
Edward tìm tới tìm lui hồi lâu cũng không tìm được Tiểu Minh.
Mà ở bên kia, Tiểu Minh tỉnh dậy từ vùng hoang dã. Nghĩ rằng mình đã bị người cha ma cà rồng vứt bỏ.
Buồn bã khoảng ba ngày, cậu ấy phát hiện sống ở nơi hoang dã thật ra rất thoải mái. Ngoại trừ có chút cô đơn.
Bé Slime đang vui đùa trên khắp núi đồi, vô tình bị mắc vào mạng nhện của con nhện tinh linh để bắt ma vật. Dù thế nào cũng không thể thoát ra được.
Khi gặp Lộ Dao, nó đã bị treo trên cây ba ngày ba đêm.
Khi bé Slime sống trong lâu đài, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy Edward chửi rủa loài người. Nó luôn cảm thấy loài người còn đáng sợ hơn ma cà rồng nguyên thủy.
Sau khi được Lộ Dao cứu, cậu ấy vì sợ hãi mà lập tức biến thành một vũng nước, nhưng loài người lại khen cậu ấy dễ thương.
Ngay cả người cha ma cà rồng cũng chưa bao giờ khen cậu ấy dễ thương và thông minh.
Bé Slime không biết làm thế nào để diễn tả cảm giác đó.
Có lẽ giống như trải qua một mùa đông dài khắc nghiệt, đột nhiên bước vào một suối nước nóng.
“Bịch” nhảy vào, bị nước suối ấm bao bọc, thật lâu cũng không muốn nhúc nhích.
Sau đó, cậu ấy dùng một khóm Địa Hắc Liên để vào cửa tiệm nhỏ của loài người và biến thành Hối Hối.
Hối Hối rất tài giỏi.
Hối Hối thật dễ thương.
Hối Hối thật tuyệt.
Hối Hối có nghe bao nhiêu lần cũng không thấy chán.
Hối Hối muốn ở lại tiệm nail, muốn ở lại với bà chủ.
Edward đáng yêu nhìn cậu ấy với đôi mắt xanh ướt át như mặt hồ khiến Hối Hối rất bối rối.
Lộ Dao nhìn người đàn ông tái nhợt đối diện đang ôm Hối Hối, đôi mắt xanh như nước của anh ấy giống hệt Hối Hối khi làm nũng. Xem như cô biết vì sao Hối Hối thích làm nũng.
Thế nhưng, thế nhưng.
Đây là ma cà rồng!
Làm thế nào để khiến anh ấy đồng ý làm móng tay?
Lộ Dao liếc Hối Hối một cái, suy nghĩ một chút nói: “Hối Hối, nếu như em muốn về với cha mẹ cũng không sao. Nếu ở xa, có thể dùng truyền tống trận đi làm, cũng chẳng có gì khác so với bình thường.”
Hối Hối không sống trong cửa tiệm. Mỗi đêm sau khi tan làm, cậu ấy sẽ trở lại vùng hoang dã.
Giữa việc sống ở nhà và làm việc trong tiệm nail thật ra chẳng có chút mâu thuẫn nào.
Edward ôm Hối Hối vào trong ngực, vẻ mặt nghiêm nghị: "Nó chỉ là một con Slime, nó có thể làm được gì chứ? Con người luôn xảo trá tham lam như vậy, ngay cả Slime cũng bị thao túng.”
Lộ Dao: “...”
Harold vui mừng khôn xiết, ngồi xuống bên cạnh Lộ Dao. Nhìn Hối Hối có chút khiêu khích, vui vẻ nói: “Đúng, đúng, đúng, mau đưa bé Slime này về đi, nó ở trong cửa tiệm cũng thật vướng chân.”
Lộ Dao thở ra một hơi, bình tĩnh nói: “Nếu như Hối Hối đồng ý, anh là cha, muốn mang em ấy về, tôi cũng không có gì để nói.”
Hối Hối kêu một tiếng “chít” buồn bã.
Lộ Dao dừng một chút, sau đó tiếp tục: “Nhưng có một điều mà tôi không hoàn toàn đồng ý. Mặc dù chỉ là một Slime nhưng Hối Hối rất tài giỏi. Kể từ khi em ấy làm việc, mọi công việc tôi giao cho em ấy đều được hoàn thành một cách hoàn hảo, rất tốt.”
Edward có chút kinh ngạc: “Slime có thể làm cái gì?”
Lộ Dao nghiêm túc nói: "Có lẽ dù tôi nói gì anh cũng sẽ không tin. Không bằng tự anh kiểm nghiệm đi?”
“Kiểm nghiệm kiểu gì?” Edward thừa nhận mình bị nhân loại này khiêu khích.
Vài phút sau, Edward ngồi trước bàn làm việc, Hối Hối cẩn thận mài móng tay bằng giũa móng tay màu vàng đen giúp anh ấy.
Trên mặt Edward lộ ra vẻ không thể tin được: “Ồ, Tiểu Minh có thể cầm công cụ luôn!”
Không biết vì sao, Ambrose nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy không có gì ngạc nhiên.