Vì chuyện của hệ thống danh sách đen, hệ thống vẫn luôn âm thầm nín thở, lúc này mới không nhịn được mà lên tiếng nói xấu bà chủ: [Cái tên quá rõ ràng, giá còn đắt hơn nhiều so với blind box bình thường, chỉ có thằng ngốc mới mua.]
Lộ Dao: “Tôi tốn bao nhiêu tâm sức mới khám phá được bộ blind box này. Bán rẻ à? Tôi sẽ đau lòng lắm.”
Hệ thống cố ý nói: [Bà chủ, xoa xoa.]
Lộ Dao: “Đừng cuống, mới có nửa ngày thôi. Chỉ thiếu người đầu tiên ăn con cua mà thôi, lúc tiệm nail vừa mở cửa cũng giống vậy còn gì. Tôi có thể chờ.”
Lý Song và Hạ Mẫn đã nói bên trong tinh hạch có chứa năng lượng.
Chỉ có dị năng giả mới có thể kích phát hoàn toàn năng lượng của tinh hạch, nhưng chỉ giới hạn trong việc hấp thu vào cơ thể để cường hóa dị năng.
Còn tinh hạch trong tay người thường, ngoại trừ một phần được dùng như tiền tệ thì còn lại là để làm nhiên liệu và công cụ chiếu sáng chất lượng thấp, thế là hết.
Lộ Dao dùng ma pháp trận đặc biệt để rút ra toàn bộ năng lượng bên trong tinh hạch.
Khi thiết kế blind box, cô tập trung suy nghĩ đến việc tăng hiệu suất sử dụng năng lượng của tinh hạch lên mức tối đa, rất có tính thực tế.
Chỉ cần người dân ở đây phát hiện ra điểm này, chắc chắn bộ blind box này sẽ bán rất chạy.
Hệ thống nói cũng không sai, cái tên “blind box tinh hạch” quá trắng trợn, không có người nào nguyện ý mua nó.
Nếu đóng hộp một cái lấy tên là “blind box siêu năng lượng mới đến từ vũ trụ” thì có thể sẽ có người mua ngay.
Đôi khi người ta đã quen với việc làm như không thấy cảnh tượng xung quanh, chỉ có niềm vui thích với việc nhìn vô định vào không gian.
Hệ thống còn muốn nhân cơ hội này để giáo dục bà chủ một phen thì một nhóm người từ cửa đi vào.
Người thanh niên cao gầy đi ở phía trước mặc áo blouse trắng, đeo cặp kính râm dày cộp, từ từ dạo bước.
Mấy người bên cạnh cũng phối hợp với tốc độ của anh ta, di chuyển từng bước một, trong đó còn có một thiếu niên mà Lộ Dao quen biết.
Tưởng Hàn đi bên cạnh Trì Cẩn, liếc nhìn chiếc máy blind box ở cách đó không xa, nằm trong dự đoán, chiếc máy đã trống không, không khỏi oán giận nói: “Anh Trì, anh chậm quá, blind box được bán hết rồi.”
Trì Cẩn đi tới máy đổi xu blind box trước, ném một tinh hạch màu đỏ vào, chiếc máy thả ra năm đồng xu blind box một trăm đồng màu đỏ.
Tưởng Hàn trợn tròn mắt: “Năm trăm… Anh Trì, anh âm thầm giết được con quái lợi hại như vậy từ khi nào vậy?”
Trì Cẩn không lên tiếng, cầm xu blind box đến trước blind box tinh hạch, nghiêng người nhìn Tưởng Hàn: “Cái máy này vẫn còn hàng.”
Tưởng Hàn và các đàn em của hắn hứng thú nhìn qua, thấy mấy chữ “blind box tinh hạch” trên thân máy blind box thì cảm thấy hứng thú của mình đã -80.
Trên đầu máy còn có một dòng chữ màu đỏ đang chạy - một trăm cách sử dụng nguồn năng lượng của tinh hạch, hơn nữa với cái giá bất thường “sáu mươi đồng một chiếc”, tiểu đội của Tưởng Hàn yên lặng lùi về sau.
Cửa hàng Blind Box cũng bắt đầu lừa gạt tinh hạch một cách vô lương tâm rồi sao?
Nguồn năng lượng của tinh hạch, trên thế giới này ở đâu mà chẳng có, ai mà cảm thấy hứng thú chứ?
Cách dùng cũng chỉ có vài loại, đốt để sưởi ấm, làm chín đồ ăn, ban đêm thì chiếu sáng, ngoài ra thì còn có tăng cường dị năng.
Trì Cẩn không quan tâm, chỉ cần có hàng là anh ấy rút, xoa xoa xu blind box trong tay, muốn quăng vào chiếc máy.
Bỗng nhiên có một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi chạy vào, tóc tai rối bù, trên người dính bùn đất và lá cây khô vàng, khoé mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào: “Blind box, em muốn blind box. Có còn blind box không vậy?”
Trì Cẩn lùi lại một bước nhường chỗ: “Ở đây có blind box.”
Cô gái vội vàng chạy tới trước blind box, lấy mấy cái tinh hạch từ trong túi ra muốn nhét vào khe nhận xu, nhét không được thì lại chực khóc.
Tưởng Hàn nhỏ giọng nhắc nhở: “Phải qua bên kia đổi tinh hạch thành xu blind box trước đã.”
Cô gái đỏ mặt đi đổi xu blind box, được đúng mười lăm đồng, nhét hết vào chiếc máy, đợi một lúc lâu vẫn không thấy chiếc blind box nào.
Cô gái sắp khóc đến nơi: “Sao không ra gì cả?”
Trì Cẩn ở bên cạnh vẫn đứng im, không hề có ý định tới giúp đỡ.
Tưởng Hàn ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột, nhìn là biết đây là lần đầu tiên cô em này tới cửa hàng Blind Box, cứ hoảng hốt lo sợ như gặp phải chuyện gì, hắn lấy xu blind box từ trong túi ra thêm cho đủ sáu mươi đồng, một cái blind box loảng xoảng rơi xuống.
Cô gái nhìn hắn một cái, nói: “Cảm ơn.” rồi ngồi xuống lấy blind box vội vàng mở ra, lấy ra một đồ vật nhỏ màu cam vàng, cực kỳ thất vọng: “Tại sao không phải là đồ ăn? Em muốn đồ ăn mà!”