"Thức ăn trong blind box đã bị lấy hết rồi, em rút blind box tinh hạch đi." Tưởng Hàn giải thích, nhìn đồ vật trong tay nữ sinh, có hơi tò mò: "Nhìn xem rút được cái gì?”
"Blind box tinh hạch? Thứ này để làm gì? Chúng có thể chữa lành vết thương không?" Nữ sinh tên là Vệ Huyên, cầm vật nhỏ màu cam rơi vào tuyệt vọng: "Bạn của em bị trọng thương, nghe nói nơi này có thức ăn, mới dẫn cô ấy tới đây.”
Dưới tình huống không tìm được dược liệu mà lại bị thương, ở nơi này đại đa số mọi người đều nghĩ đến ăn chút gì đó, có lẽ có thể giữ được thể trạng tốt.
Dần dần, khi bị thương đều cần phải ăn, đương nhiên điều này đã trở thành một ý thức chung.
Trong tiểu đội Tưởng Hàn có người chú ý tới những vết sẹo trên cánh tay Vệ Huyên, sâu cạn khác nhau, có cái mới có cái cũ, đi đến bên cạnh Tưởng Hàn, nhỏ giọng nói: "Hình như cô bé là Huyết dương.”
Động thực vật biến dị bị mùi máu tanh hấp dẫn, có tiểu đội dị năng muốn săn bắn được thú biến dị cao cấp, đã bỏ ra một lượng tài nguyên nhỏ, chuyên môn nhận nuôi một ít người bình thường không có năng lực sinh hoạt, dùng để dẫn quái vật.
Sau này, người bình thường để duy trì cuộc sống mà thường dùng máu để dụ dỗ các sinh vật biến dị cao cấp, được gọi là Huyết dương.
Ngày vô thường giáng xuống không lâu, con người đã bắt đầu thức tỉnh dị năng giả.
Sức lực cơ thể của dị năng giả, khả năng thích ứng và khả năng miễn dịch của dị năng giả mạnh hơn người bình thường, dưới sự cung cấp duy trì của dị năng, năng lực thu thập vật tư cùng với bảo vệ đội ngũ mạnh hơn.
Chẳng bao lâu người ta phát hiện ra rằng xác suất xuất hiện dị năng ở trẻ sơ sinh lớn hơn.
Trong bốn hoặc năm năm đầu, ngay cả khi xuất hiện thiên tai liên tục, nhưng vẫn có rất nhiều trẻ sơ sinh được sinh ra.
Nhưng sau bảy tuổi mà vẫn không thức tỉnh trở thành dị năng giả thì những đứa trẻ đó bị phán quyết là một thiểu số không thể tiến hóa.
Khi những ngày vô thường tiếp tục, tài nguyên dần ít hơn, việc nuôi dạy con cái cũng càng trở nên khó khăn hơn, bắt đầu có người lén lút bỏ rơi những đứa trẻ được xác định là thuộc trong lớp thiểu số.
Nữ sinh này trông mười bảy, mười tám tuổi, gầy đến mức gần như da bọc xương, trên người lại có nhiều vết sẹo như vậy, có lẽ là một số ít người trong thế hệ mới không thể thức tỉnh dị năng, vì để có thể sống mới trở thành Huyết dương.
Tưởng Hàn sững sờ một lát, nhìn vật nhỏ nằm trong lòng bàn tay nữ sinh, toàn thân màu vàng cam, dài chưa tới mười lăm cm, rộng chừng hai ngón tay.
Từ bề ngoài không nhìn ra là thứ gì, cũng không nhìn ra có quan hệ với tinh hạch, nhưng chắc chắn không thể ăn.
Hắn lấy ra mười lăm xu blind box từ trong túi ra, nói với Vệ Huyên: "Cái này không phải là thức ăn, nếu em không muốn, anh có thể đưa cho em thêm mười lăm xu, đồ vật thuộc về anh. Cửa hàng blind box sẽ được thêm thức ăn mới trong blind box vào ngày mai, sau đó em có thể đổi lại.”
Bỗng nhiên mặt đất chấn động, ngoài cửa truyền đến tiếng gào thét sắc bén.
Sắc mặt Vệ Huyên khẽ biến, xoay người chạy ra ngoài.
Mấy người Tưởng Hàn đi theo ra, trước cửa có một nữ sinh cùng tuổi với Vệ Huyên, trên một cánh tay đầy máu.
Trên cầu bên kia đường, có một con chuột biến dị khổng lồ cao gần nửa tòa nhà đang di chuyển về phía cửa hàng blind box, rõ ràng là bị mùi máu hấp dẫn tới.
Vệ Huyên cố hết sức muốn đỡ Niếp Vũ đang hôn mê, cô bé vừa không có chút sức lực nào, vừa sốt ruột, căn bản không đỡ nổi.
Người của tiểu đội Tưởng Hàn sợ ngây người.
"Mẹ kiếp! Chuột biến dị sắp bị dẫn đến cửa hàng!”
“Mắt con chuột này không đúng lắm, đừng bảo là thú biến dị cao cấp chứ?”
Vẻ mặt Tưởng Hàn nghiêm trọng: "Cơ thể cũng quá lớn, hình như con chuột biến dị này sắp tiến cấp rồi. Chuẩn bị đi.”
Đồng đội lần lượt lùi về phía sau: "Anh Hàn, chúng ta thật sự không đánh lại con này!”
Tưởng Hàn: "Không sao đâu, có anh Trì ở đây.”
Hắn cho rằng Trì Cẩn đang ở phía sau, nghiêng đầu nhìn.
Ngoại trừ mấy đồng đội mặt sắp trắng bệch chuẩn bị lùi vào trong cửa thì thanh niên áo bọc trắng có một loại bệnh trạng ỷ lại đối với kính râm không có ở đây.
Tưởng Hàn: "..."
Lộ Dao thông qua giám sát nhìn thấy bên ngoài cửa ồn ào, đứng dậy đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy thanh niên đeo kính râm còn đứng bên cạnh máy blind box, khẽ gật đầu, bước nhanh ra ngoài.
Bờ môi mỏng của thanh niên gợi lên một chút độ cong, tay đút trong túi, chậm rãi đi ra phía sau.
Ngoài cửa, bởi vì hình thể chuột biến dị quá lớn, nên di chuyển rất cồng kềnh, nhưng tốc độ đến gần không chậm.
Tưởng Hàn cứng ngắc đứng hai giây, rồi chạy tới giúp Vệ Huyên đỡ người.
Không thể đánh lại, cũng chỉ có thể chạy.