Hứa Như Dân lần lượt đút từng miếng cho Nhị Tâm ăn, cho đến khi trên đĩa chỉ còn lại một miếng cá cuối cùng, lúc gắp lên anh ta hơi dừng một chút, nhưng vẫn có ý định đút qua.
Nhị Tâm lại đứng lên vào lúc này, mông đạp một cái nhẹ nhàng nhảy xuống bàn, kêu meo meo, ân cần cọ vào chủ tiệm đi ra từ phòng bếp.
Hứa Như Dân: "..."
Xem ra đầu óc của con mèo béo này cũng không nhỏ, Hứa Như Dân không phát hiện bản thân anh ta đã vô thức nhếch khóe miệng, cúi đầu ăn miếng lát cá "cuối cùng", ánh mắt hơi mở ra, vẻ mặt mang theo sự kinh ngạc.
Từng miếng phi lê cá trắng như tuyết trong suốt này không có một chút mùi tanh nào, vừa giòn vừa ngọt, có thể hình dung nó với cá đuối nhỏ giống nhau như đúc.
Thật không may chỉ còn lại một miếng, nhưng bên cạnh còn có cua xào, sushi nhím biển.
Mỗi một miếng ăn đều ngọt đến tận cùng, Hứa Như Dân không nhớ đã bao lâu rồi chưa từng ăn thứ gì đó tươi mới như vậy.
Không chỉ có nguyên liệu tươi ngon mà còn cả hương vị và cách ăn uống của nơi này cho anh ta một cảm giác tươi mát không thể diễn tả.
Giống như một cuộc sống màu xám không có gì thay đổi, đột nhiên lại có một chùm ánh sáng chiếu vào.
Anh ta gần như ăn ngấu nghiến nhím biển và cua, còn cắn sạch từng cái chân cua, sau khi ăn xong toàn thân thoải mái thậm chí còn quên đi ý định ban đầu đến nơi này.
Nhân viên cửa hàng lấy khay rồi mang cho họ một tách trà chanh tươi và một đĩa mơ giòn.
Hứa Như Dân uống một ngụm trà, cầm lấy một hạt mơ xé lớp vỏ, dựa vào cửa sổ nhìn núi và mây bên ngoài, bỗng nhiên phát hiện hình như đã không biết lâu rồi anh ta không dừng lại như vậy, quan sát xung quanh.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên anh ta nhụt chí nằm trên bàn.
Tới đây ít nhất cũng phải nửa tháng, còn không biết khi nào có thể trở về.
Công ty không liên lạc được, nói không chừng đã sa thải anh ta, bây giờ không phải là thời điểm tùy ý thả lỏng nhất.
Nhị Tâm sử dụng mười tám loại võ nghệ làm nũng với Lộ Dao, lăn lộn cọ chân lộ ra bụng muốn được sờ mà vẫn không được ăn, một lần nữa thất vọng nhảy lên một cái bàn thấp, mạnh bạo chen chúc đến tay Hứa Như Dân.
"Meo" một chút, nằm xuống trước mặt anh ta.
"..." Hứa Như Dân cẩn thận dời chén trà, ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Dao: "Có phải nó có hơi thích tôi không?”
Lộ Dao cười lắc đầu: "Ăn no thì buồn ngủ. Vị trí của anh lại có cửa sổ, đôi khi có thể chiếu sáng mặt trời, là chỗ mà nó thích nhất.”
Hứa Như Dân: "..."
Ăn xong thì ngủ, còn có thể chọn chỗ, không buồn không lo, làm mèo thật tốt. Hứa Như Dân sinh ra một loại cảm xúc làm người còn không bằng làm mèo.
Có người gõ cửa, Lộ Dao xoay người rời đi.
Sau khi Nhị Tâm được Lộ Dao nhận nuôi, hoàn toàn tiến vào trạng thái "nuôi lợn", cả ngày được sống thoải mái, lông cũng được nuôi mịn màng bóng loáng.
Nó nằm trên bàn giãn tứ chi ra, bụng mập mạp và móng vuốt thịt mềm mại quay về đối diện Hứa Như Dân.
Anh ta nhìn khách bên trái bên phải rồi nằm sấp trên mặt đất chơi đùa với mèo con, sinh ra chút tò mò, đưa tay sờ bụng Nhị Tâm.
Lông xù và dày còn có cả thịt mỡ, cảm giác cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ là khi sờ vào thì không dừng được mà thôi.
Hứa Như Dân cảm giác bản thân giống như một tên biến thái, từng chút từng chút vuốt ve còn cảm thấy không đủ, thậm chí muốn cúi đầu vùi mặt xuống.
Sau đó, anh ta chôn mặt vào.
Lông mềm mại dày dặn một chút không gai cũng không có bất kỳ mùi lạ nào, hòa cùng với hơi thở của mèo con cùng tiếng ngáy nhẹ nhàng, thật sự... Nó thật sự rất thoải mái.
Trong lòng anh ta bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ, hình như nuôi một con mèo cũng không tệ.
Cho dù là loại mèo béo có “kiểu nịnh hót” như Nhị Tâm này thì khi vùi mặt vào bụng cũng có thể thoải mái như vậy.
Lộ Dao kéo cửa tiệm ra, Bạch Kính đứng ở ngoài cửa.
"Chủ tiệm, tôi lại tới." Buổi chiều là ca nghỉ của Bạch Kính, cũng không ăn cơm, không thể chờ đợi được mà chạy ngay tới cửa hàng Lông Xù.
Anh ta đã ăn phi lê cá, nhím biển và cua xào hai lần trong cửa hàng, chúng đều thơm ngon và tươi hơn bất kỳ cửa hàng nào bên ngoài, vì vậy ngay sau khi tan làm anh ta đã đi thẳng tới đây.
Tấm thẻ nhân viên tạm thời vẫn chỉ có một, Lộ Dao gọi Tiểu Cơ đi ra đổi cho bác sĩ Bạch.
Cơ Phi Mệnh vừa mới ăn cái gì đó ở trong phòng bếp, lúc đi ra khóe miệng còn dính mảnh vụn cua rang.
Gần đây ông ta cũng rất thích ở trong cửa hàng Lông Xù, ngồi trước màng trong suốt, quan sát cuộc sống của các loại cá dưới san hô, thật sự rất thú vị.
Đáng tiếc ông ta không có cách nào bước vào thế giới này, nếu không ông ta cũng muốn đi theo chủ tiệm cùng đi lặn biển.