Cửa hàng Lông Xù có thêm nhân viên là ba con mèo đực mới. Sau khi Vớ Trắng, Trà Trà, Quần Boxer được tân trang lại, giá trị nhan sắc của chúng đã tăng lên, lại còn là mèo lớn đã thành niên nên rất nhanh đã được khách hàng của cửa hàng yêu thích.
Nhưng ba con mèo này mới tới vẫn đang trong giai đoạn thích nghi, nghe nói mới làm phẫu thuật nên các khách hàng vẫn kiềm chế.
Cuối cùng thì Nhị Tâm có thể trốn vào phòng bếp vào thời gian nghỉ trưa để lười biếng một lúc, không còn bị bà chủ bắt ra ngoài tiếp khách thường xuyên nữa.
…
Một chiếc Porsche dừng lại ở bên cạnh chiếc Cadillac, Bạch Kính tháo kính râm xuống, chuẩn bị xuống xe.
Cảnh Ngọc Khê ngồi trên xe, nhìn cảnh sắc hoang vu ở ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thấy hoang mang: “Đừng nói với tôi đây là cửa hàng mà anh chi tới một triệu một tháng đấy nhé!”
Bạch Kính nói giúp cô ấy hẹn một địa điểm để nghỉ ngơi và thả lỏng tinh thần, đến cửa hàng phải ký hợp đồng bảo mật, phí một lần là năm mươi nghìn.
Cô ấy cứ tưởng ít nhất nơi đó cũng là một khách sạn nghỉ dưỡng xa hoa, không ngờ lại là một nơi núi non hoang vu như vậy, muốn cảnh sắc không có cảnh sắc, muốn vật chất không có vật chất, thậm chí con người cũng chưa thấy được người thứ hai.
Ở đây thì làm sao mà thả lỏng tinh thần đây? Đừng có nói với cô ấy là ngắm núi ngắm sông cũng có thể thư giãn nhé, nếu đơn giản như vậy mà cũng chữa được bệnh thì việc cô ấy đi khám bệnh rồi uống thuốc chẳng phải đã trở thành trò cười rồi sao.
Cảnh Ngọc Khê không thể không nghi ngờ rằng Bạch Kính đã bị người khác lừa rồi.
Bạch Kính đã xuống xe, ghé đầu vào cửa sổ thúc giục: “Cứ xuống trước đi, vào rồi cô sẽ biết.”
Dù gì thì cũng là ý tốt của Bạch Kính, Cảnh Ngọc Khê suy nghĩ, lại có thể nhìn thấy người chủ tiệm trong truyền thuyết kia.
Thật ra cô ấy có chút tò mò về Lộ Dao, nhân đây có thể làm quen một chút.
Cảnh Ngọc Khê không hỏi nhiều nữa, cầm túi xách xuống xe.
Sau khi xuống xe cô ấy mới phát hiện đây là một con phố thương mại bỏ đi, nhưng cũng không hẳn là vậy.
Trên con phố này có bốn cửa hàng mặt tiền rất mới rất chói mắt hình như đều đang kinh doanh, không biết Bạch Kính muốn đưa cô ấy tới cửa hàng nào.
Đầu tiên có thể loại cửa hàng đồ ăn vặt và tiệm nail. Ăn đồ ăn nhanh ở nơi núi non hoang vắng này chắc chắn không lọt được vào mắt của Bạch Kính.
Mà với tính cách của Bạch Kính cũng chắc chắn không ngồi làm nóng với cô ấy được.
Bạch Kính lập tức đi về hướng tiệm nail, giơ tay gõ cửa.
Cảnh Ngọc Khê: “...”
Không phải chứ, thật sự anh ta muốn làm nail với cô ấy à?
Ở đây làm móng đẹp lắm sao?
Mà cho dù anh ta có nguyện ý thì cô ấy cũng không làm móng ở một tiệm mà mình hoàn toàn không biết gì về nó.
Hơn nữa, làm móng gì mà một lần tốn hết năm mươi nghìn?
Quá đáng rồi.
Bạch Kính quay đầu gọi cô ấy: “Mau lại đây, đừng có phơi nắng giữa đường.”
Cảnh Ngọc Khê vừa đi tới tiệm nail thì cánh cửa được mở ra từ bên trong, Lộ Dao đứng ở cửa, đưa mắt nhìn hai người họ một cái, giọng nói nhẹ nhàng tuỳ ý cất lên: “Vào đi.”
Đang là thời gian nghỉ trưa, trong tiệm chỉ có lác đác vài người khách đang làm móng.
Lộ Dao nói giữa trưa này phải đón tiếp hai vị khách đặc biệt, đó là một cặp yêu tinh sinh đôi nên Ambrose và Edward ở trong phòng nghỉ không ra ngoài.
Eugenia và Clarissa đang làm móng cho khách, Hối Hối hoá thành hình người, rót hồng trà mời Bạch Kính và Cảnh Ngọc Khê.
Lần trước Bạch Kính ký hiệp ước bảo mật đã được tới tiệm nail nên vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh.
Sau khi Cảnh Ngọc Khê bước vào tiệm, không khỏi cảm thấy hoang mang.
Các khách hàng trong tiệm có diện mạo, cách ăn mặc và ngôn ngữ vô cùng kỳ quái, giống như trong các bộ phim hoạt hình giả tưởng mà cô ấy đã xem khi còn nhỏ.
Còn bé shota đang rót trà kia, chẳng lẽ là con trai của chủ tiệm à?
Hai người thật sự quá giống nhau, nhưng vì sao cậu ấy lại có mắt xanh tóc xanh?
Nhưng chủ tiệm cũng rất trẻ, còn trẻ hơn rất nhiều rất nhiều so với dự đoán của cô ấy, hoàn toàn không giống một người mẹ có con lớn như vậy, chẳng lẽ là chị em?
Lộ Dao làm như không chú ý tới vẻ mặt của Cảnh Ngọc Khê, cô lấy ra hai cái túi giấy, nói với Bạch Kính: “Lần này tăng thêm một khế ước bổ sung, bác sĩ Bạch cũng phải ký bổ sung. Còn phần này là khế ước bảo mật của cô Cảnh.”
Bạch Kính nhướng mày: “Khế ước bổ sung cái gì?”
Lộ Dao: “Anh đừng căng thẳng, Tiểu Cơ cũng phải bổ sung thêm. Nếu không yên tâm thì có thể xem trước nội dung của khế ước.”