Bạch Kính cười khổ, mỗi khi nói chuyện với bà chủ, dù là anh ta hay Cơ Phi Mệnh đều không có quyền chủ động.
Anh ta cúi đầu đọc lướt qua rồi ký tên mình lên.
Điều khoản được bổ sung này thật ra là khế ước xóa bỏ ký ức.
Lộ Dao đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lựa chọn khế ước này.
Nội dung cực kỳ đơn giản, cô đặt ra một vài tiêu chuẩn, một khi người đã ký kết khế ước bảo mật vi phạm một điều kiện nào trong đó hoặc muốn tiết lộ bí mật của phố thương mại khi không được chủ tiệm cho phép thì các ký ức liên quan tới phố thương mại và chủ tiệm sẽ bị xóa bỏ toàn bộ khỏi đầu của người khách đó.
Các liên hệ giữa khách hàng và phố thương mại đều sẽ biến mất.
Đây là một khế ước cao cấp, để đáp ứng được các điều kiện khắc nghiệt trong đó phải lấy tính mạng của chủ khế ước làm vật trung gian.
Lộ Dao lập ra khế ước này, cô chính là chủ khế ước.
Thật ra hình thức của khế ước này cũng cùng loại với khế ước giữa Ma Thần đại nhân và người chơi, chỉ là cái giá mà cô phải trả thấp hơn một chút.
Sau khi hai người ký khế ước bảo mật xong, Lộ Dao lấy thẻ nhân viên tạm thời đưa cho Cảnh Ngọc Khê: “Cô Cảnh, nhờ cô đeo cái này lên. Sau đó chúng ta đi tới cửa hàng.”
Cảnh Ngọc Khê nhìn tấm thẻ nhân viên kia, mím môi im lặng nhận lấy.
Bạch Kính và Cảnh Ngọc Khê đi ra ngoài trước, không gian của tiệm nail sau lưng bỗng bị bóp méo, Harold xuất hiện trên không trung rồi rơi xuống mặt đất.
Lộ Dao tiện tay đóng cửa lại, liếc nhìn hắn một cái: “Sao lại trở về lúc này?”
Bình thường vào lúc này, hắn phải đang đi học ở hang rồng.
Harold vò đầu, tròng mắt xanh dương hiện lên vẻ ảo não: “Thì ra là cô ở trong tiệm, tôi còn tưởng tìm được cô rồi chứ.”
Hắn đã xác định chính xác toạ độ không gian – thời gian đến thế giới Vô Thường, có thể xuyên qua xuyên lại tuỳ theo ý muốn.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Lộ Dao dành nhiều thời gian ở cửa hàng Lông Xù, hắn lại bắt đầu tìm toạ độ không - thời gian của biển rác.
Mới đây thôi, Harold đã đi qua rất nhiều thế giới.
Thật ra là hắn rất muốn tìm được thế giới của Lộ Dao, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được toạ độ, chỉ có thể tiếp tục tìm đến dị giới mà Lộ Dao mở cửa hàng mới.
Vừa rồi hơi sốt ruột, mới cảm nhận được hơi thở của vảy, hắn đã gấp gáp bay tới đây, thậm chí còn không phát hiện cô đang ở tiệm nail.
Lộ Dao cười vỗ bả vai của hắn: “Đúng là anh tìm được tôi rồi còn gì.”
Harold buồn bực giậm chân: “Không phải ở đây.”
Nhân viên giao hàng Tiểu Cơ nói thế giới mà Lộ Dao mở cửa hàng mới lần này rất kỳ quái, hắn muốn nhanh chóng tìm được cô.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Bạch Kính: “Bà chủ?”
Lộ Dao không kịp nói gì nữa, vỗ vỗ cái lưng thẳng tắp của anh chàng: “Về hang rồng đi, đọc nhiều sách lên, nói không chừng sẽ nhanh chóng tìm được cách tìm tôi thôi.”
…
Cảnh Ngọc Khê đứng trước cửa hàng Lông Xù, nghe lời nhắc nhở của Lộ Dao: “Đeo thẻ nhân viên vào, vào cửa sẽ có nước, đừng lo lắng, cứ can đảm bước vào trong.”
Đây không phải là cửa hàng thú cưng sao?
Bí ẩn như vậy, lúc vào tiệm còn phải đeo cái lắc tay thú vị nhưng xấu xí này, còn có nước ở cửa nữa chứ.
Rốt cuộc đây là chiêu trò hay là thuế IQ vậy?
(*Thuế IQ: Còn được gọi là thuế IQ thấp, một từ thông dụng trên Internet Trung, ám chỉ việc mua sắm thiếu khả năng phán đoán, tức là hiệu suất của IQ thấp, tiêu tiền sai chỗ, những khoản tiền sai này được coi là đã trả thuế IQ thấp.)
Cảm xúc bị nén xuống nãy giờ của Cảnh Ngọc Khê đã sắp đạt cực hạn, cô ấy sắp chịu không nổi rồi.
Bạch Kính bước một chân vào trong, lại quay đầu nhìn Cảnh Ngọc Khê: “Nếu sợ thì có thể nắm tay tôi.”
Nhìn bàn tay duỗi trước mắt mình, Cảnh Ngọc Khê hoảng hốt một lúc rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, không cần đâu.”
Cô tránh bàn tay của anh ta, tiến một bước vào cửa hàng Lông Xù, giẫm một chân vào nước biển, lông mày cô ấy nhướng lên, đúng là có nước thật, ngẩng đầu lên đang định cáu giận thì sắc mặt bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Đây là chỗ nào vậy?
Lộ Dao đứng trên bờ gọi cô ấy: “Cô Cảnh, đi lên đi.”
Bạch Kính ở phía sau đi tới kéo Cảnh Ngọc Khê vẫn còn đang ngơ ngẩn bất động lên bờ cát trắng, sau đó đi vào trong tiệm.
Cảnh Ngọc Khê xoay tại chỗ hai vòng, đôi mắt càng lúc càng mở to, không thể giải thích được tình huống trước mặt mình.
Đây đúng là một quán cà phê mèo, trong tiệm có khách hàng đang vuốt ve những con mèo, nói chuyện phiếm, nhưng ở bên ngoài lớp bọc trong suốt là một thế giới khác, san hô đung đưa qua lại, màu sắc lung linh, bầy cá bơi lội thong thả, yên tĩnh mà sâu thẳm, dường như cô ấy đang ở trong thế giới dưới đáy biển.