Cô ấy nhìn Lộ Dao: “Đây là?”
“Cửa hàng Lông Xù dưới đáy biển.” Lộ Dao bình tĩnh giải thích.
Cảnh Ngọc Khê: “...”
Thanh Mỹ thấy Lộ Dao trở về thì lập tức đi tới: “Bà chủ, trong lúc cô không có ở đây, có một vị khách đã tới.”
Ba nhân viên lông xù mới trong cửa hàng vẫn đang trong giai đoạn thích nghi, các vị khách dùng hết sức để trêu đùa và cho chúng ăn, Cà Ri Ngọt và Không Sao đang trốn ở góc nhà cây cho mèo để chải lông và liếm móng vuốt.
Bạch Kính kéo Cảnh Ngọc Khê qua đó, nhỏ giọng giải thích: “Chuyện trong cửa hàng không thể nói ra, chỉ có tới tận đây một lần mới biết được nơi này thần kỳ như thế nào.”
Cảnh Ngọc Khê nói không nên lời, vẫn còn đang cố gắng tiêu hoá đống thông tin này.
Cô ấy có cảm giác rằng thế giới quan của mình đang được định hình lại, tại sao một cửa hàng thú cưng lại có thể được mở ở dưới đáy biển?
Hoàn toàn không thể hiểu được.
Ở bên cạnh, Lộ Dao hỏi: “Khách gì? Tìm tôi có việc sao?”
Thanh Mỹ nói nhỏ: “Tôi không biết nữa, tôi không hiểu, người đó đứng lấp ló ở ngoài một hồi lâu. Cô vẫn chưa về nên tôi tới phòng bếp để lấy đồ ăn, lúc đi ra thì nó đã biến mất tăm rồi.”
*
Cảnh Ngọc Khê ngồi xếp bằng trên sàn nhà, thông qua màn che trong suốt quan sát đàn cá bơi bên ngoài, cảm giác mới mẻ đầy huyền ảo.
Những loài cá chỉ có thể thấy trên TV giờ đây bơi lội tung tăng trước mắt cô ấy, thỉnh thoảng sẽ có một con bị tụt lại quay sang nhìn cô ấy một lát rồi sau đó lại quay đầu nhanh chóng bơi đi.
Bên ngoài cửa hàng là một thềm lục địa bằng phẳng với những rạn san hô xinh đẹp rực rỡ tựa như một tấm thảm trải dài đến cửa hàng cùng với những loài cá có hoa văn độc đáo.
Ở đây giống như một thế giới khác, không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu, yên bình tựa chốn bồng lai tiên cảnh.
Bả vai của Cảnh Ngọc Khê chợt hạ thấp, cô ấy thở hắt ra một hơi, trái tim khô héo đập từng nhịp liên hồi như vừa có lại sức sống.
Chính cô ấy cũng bất ngờ về chuyện này, quả thật bản thân cô ấy cần được thả lỏng.
Thật ra cô ấy cảm thấy trạng thái của mình rất tốt, vừa có mục tiêu rõ ràng lại thêm tính kỷ luật, tự giác. Nếu từng bước thực hiện đúng như kế hoạch, cô ấy có thể thuận lợi bước lên đỉnh cao của nền âm nhạc cổ điển.
Dù cô ấy đã dốc hết sức để chuẩn bị mọi thứ, không hề lơ là dù chỉ là một giây nhưng mọi thứ lại càng ngày càng tệ, thậm chí còn xảy ra một vài chuyện kỳ lạ.
Mặc dù bác sĩ đã khuyên cô nên thư giãn nhưng cô ấy vẫn cảm thấy mình không có vấn đề gì.
Ngồi trong cửa hàng thú cưng hình sứa đầy thơ mộng này, cô ấy bỗng có lại sự thoải mái như trước.
"Meo…"
Một âm thanh lười biếng vang lên, bàn tay Cảnh Ngọc Khê bỗng chạm vào một cục bông mềm mại, cô ấy cúi đầu liền thấy một bé mèo Dragon Li đang mặc đồ cao bồi.
Cô ấy hiếm khi tiếp xúc với động vật nhỏ, không phải là do không thích mà là vì việc đó quá phí thời gian, nếu không cẩn thận sẽ bị nghiện.
Bình thường cô ấy sẽ cố gắng phớt lờ nó đi.
Nhưng bé mèo lông xù này quá đỗi đáng yêu cộng với cặp mắt to tròn long lanh rất dễ chiếm được cảm tình của người khác.
Cô ấy khẽ nhướng mày đưa tay sờ nó, thật giống một cái bánh đậu đỏ vừa mới ra lò, trắng trẻo mập mạp vừa mềm vừa ấm.
Bạch Kính cầm gậy chọc mèo có chuông lắc lư, Cà Ri Ngọt lập tức bị thu hút sự chú ý, nó liền nhảy vọt lên, chân trước khẽ chạm vào cọng lông vũ đầy màu sắc.
Anh ta giới thiệu: "Đây là Cà Ri Ngọt, nó rất thích làm nũng. Trong ổ mèo còn có một quả quýt nhỏ đang dỗi cũng đáng yêu lắm."
Trái tim của Cảnh Ngọc Khê muốn tan ra ngay khi cô ấy nhìn thấy Băng Dính Ngốc đang trốn trong ổ.
Một bé mèo lông xù có khuôn mặt tròn trịa, cái mũi nhỏ nhắn nhăn lại đầy tủi thân.
Cô ấy tiến đến chỗ của Băng Dính Ngốc, ngẩng đầu nhìn Bạch Kính: "Có vẻ anh rất quen thuộc với nơi này."
"Ừ, những lúc không đi làm hầu như tôi đều sẽ tới đây, chỗ này khiến tâm trạng của tôi bình tĩnh lại, thoải mái giống như đang được sạc pin vậy." Bạch Kính nói.
Cảnh Ngọc Khê sau một hồi nhìn anh ta chăm chú, chợt nói: "Anh đã thay đổi rất nhiều."
Hoàn toàn khác xa với thời niên thiếu, tất cả sự bồng bột và gai góc đều được thu liễm lại, trở nên dịu dàng, ôn hòa hơn.