Bầy cá tự kỷ thích nghi với cuộc sống ở biển rác. Lúc thì tới cửa hàng Lông Xù nựng mèo ăn hải sản, nhàm chán quá thì ra ngoài nhặt nhím biển, bắt cá, cuộc sống tạm thời vừa thoải mái vừa vui vẻ.
Người một khi đã nằm rồi là rất dễ sinh ra lười biếng. Có người đã bắt đầu cảm thấy sống ở đây cũng không tệ.
Lộ Dao cảm thấy hình như vùng biển này có quy tắc của nó. Một khi cá tự kỷ khôi phục lại trạng thái cũ sẽ lập tức đưa bọn họ đi.
Lại thêm một người được đưa đi, tiến độ nhiệm vụ +1.
Lộ Dao bảo Thanh Mỹ vào phòng bếp lấy một thùng nước lớn, sau đó cô nhặt đám tôm hùm trước cửa hàng lên ném vào, xử lý rồi ném vào hồ nuôi cá.
Đếm sơ qua thì ước chừng phải trên trăm con, đổi ba, bốn thùng lớn mới dọn dẹp sạch sẽ được.
Lộ Dao chọn ra ba mươi con tôm hùm, lại vớt ra thêm ba giỏ hải sản khác rồi bảo Tiểu Cơ đưa đến cửa hàng đồ ăn nhanh.
Một phần ba thực phẩm làm nguyên liệu nấu ăn bán trong cửa hàng. Một phần ba được đóng thành nguyên liệu nấu ăn rồi đưa đến cửa hàng Blind Box. Một phần ba cuối cùng là đồ ăn của nhân viên. Nhân viên của cả bốn cửa hàng đều có phần.
Hạnh phúc của ngày hôm nay được trao bởi hải sản.
-
Chạng vạng, ánh mặt trời cuối ngày rơi xuống dọc theo cửa sổ, phủ lên mây, núi, rừng và biển một màu ấm áp dịu dàng.
Đáy biển dần trở nên lạnh lẽo âm u. Các vị khách có thói quen rời đi trước khi trời tối, trở lại nơi mà bầy cá tự kỷ đang tụ tập.
Ban đêm ở cùng một chỗ với đồng loại sẽ khiến người ta cảm thấy yên tâm hơn là ở những nơi khác dưới biển sâu.
Nhị Tâm lật ngửa cái bụng nằm trên bàn lùn, móng cuộn tròn lại, biểu cảm vừa lười biếng vừa mệt mỏi.
Lộ Dao đợi cả ngày, chờ tới giờ khắc này để ngồi xuống sờ sờ cái bụng Nhị Tâm rồi sử dụng thần giao cách cảm.
"Mệt muốn... Chết..."
Giọng của Nhị Tâm vốn đã mềm mại êm ái rồi, bây giờ truyền vào đầu Lộ Dao lại vừa dễ nghe vừa có cảm giác chị đại. Quả nhiên là Nữ hoàng đại nhân.
Lộ Dao nghe một hồi. Nhị Tâm là một con mèo "nịnh bợ" trước sau như một. Nội tâm của nó hết sức phong phú.
Nó than thở khách không đút cá khô nhỏ cho mình ăn mà lại bóp thịt của mình.
Nhưng thật ra thì Lộ Dao đã cố gắng dặn dò khách hàng đừng cho Nhị Tâm ăn quá nhiều quà vặt.
Nó tham ăn quá nên người mập lên nhanh chóng, lại lười biếng không thích động đậy. Việc nó thường làm nhất là tỏ vẻ dễ thương đòi ăn, làm còn chuyên nghiệp hơn cả mấy con nhỏ nữa.
Khách hàng thấy thế ai cũng thích, luôn muốn đút cho nó ăn gì đó.
Nhị Tâm bắt đầu phát triển theo phương hướng bình gas rồi nên Lộ Dao mới đặt một tấm bảng nhỏ trong cửa hàng, dặn dò khách cố gắng ít cho Nhị Tâm ăn một chút.
Nhị Tâm quá biết làm nũng nên khách hàng phải nhẫn nhịn cực kỳ khổ cực, không ngờ lại khiến Nhị Tâm ghi hận.
Lộ Dao còn định một thời gian nữa sẽ đưa nó đi làm phẫu thuật triệt sản, mà tình hình như này thôi để Tiểu Cơ đưa đi thì hơn.
Nhị Tâm không hề biết đến sắp xếp của bà chủ. Nó trở mình, cọ cọ cái mặt như cái mâm vào móng vuốt rồi bắt đầu ngáy khò khò.
"Thích nhất là đại ca, ngày nào đại ca cũng đưa thịt về!"
"Đại ca, muốn ăn thịt!"
Lộ Dao buồn cười. Thảo nào nó dính lấy cô như vậy, hoá ra là cô có kỹ năng "săn đồ ăn".
Quả nhiên Nhị Tâm là con mèo nhỏ thành tinh, biết ai là người cho mình ăn cơm.
Lúc này Quần Boxer đi ngang qua, dè dặt kêu lên một tiếng. Hình như nó cũng muốn đi tới cọ cọ Lộ Dao.
Nhị Tâm chợt nhảy dựng lên, vọt qua cho Quần Boxer một loạt "vô ảnh meo meo quyền".
Quần Boxer hoảng sợ nằm sụp xuống đất nhưng ngoài miệng vẫn kêu không ngừng, văng ra những lời rác rưởi.
Chọc cho Nhị Tâm không nhịn được lại đánh cho nó mấy cái.
Đánh xong, Nhị Tâm tao nhã nện bước nhỏ quay lại bên người Lộ Dao, đôi mắt mèo tròn xoe cực kỳ vô tội: "Meo."
Lộ Dao: "..."
Lộ Dao đi tới vớt Quần Boxer lên.
Chú mèo lông dài màu bò sữa yên lặng nằm trong lòng cô, kéo dài giọng kêu như không tình nguyện lắm.
"Lại ôm mình lại ôm mình kìa, hoá ra là thích mình vậy luôn hả?"
"Loài người thật là biến thái mà, hừ."
Chất giọng trầm thấp kèm theo ý than thở truyền vào trong tai Lộ Dao, nhất thời không phân rõ là nó không thích thật hay là đang thích mà còn làm giá.
Lộ Dao ngồi xổm xuống, yên lặng thả Quần Boxer ra.
Không chọc nổi không chọc nổi.
Quần Boxer đột nhiên bị thả xuống sàn nhà ngơ ngác ngửa đầu nhìn Lộ Dao. Trong đôi mắt màu hổ phách tràn ngập sự sững sờ, giống như đang hỏi: "Sao không ôm nữa vậy?"