Bầy cá tự kỷ đi theo từ phòng san hô tới phòng bạch tuộc.
“Cây cầu trượt này quá ngây thơ đối với các bạn nhỏ, nhưng đối với người trưởng thành thì lại phù hợp.”
“Phòng nựng mèo bạch tuộc thú vị quá, đặc biệt là căn phòng nhỏ ở dưới cầu trượt, muốn thử liền quá đi!”
“Sau khi trượt xuống dưới thì làm sao để đi lên trên lại nhỉ?”
“Nhìn bà chủ kìa!”
Lộ Dao ngồi cầu thang trượt trượt từ đầu bạch tuộc xuống căn phòng nhỏ ở dưới cái vòi, ngồi một lúc ở bệ cửa sổ rồi đứng dậy, cô giữ chặt cái then cửa hình bạch tuộc con màu vàng nhạt ở phía sau, một cánh cửa nhỏ trong suốt hiện ra,
Cô lập tức đi ra ngoài, tám đường hầm trong suốt nối từ tám cái vòi tụ lại ở vị trí chính giữa, ở ngay trung tâm là một khinh khí cầu bạch tuộc màu đỏ.
Lộ Dao ngồi trên khinh khí cầu từ từ bay lên, trở về căn phòng lớn ở đầu con bạch tuộc.
“Má ơi! Đây là thiết kế thần tiên gì vậy, cứ như là công viên giải trí ấy!”
“Trẫm phải được ngồi trên cầu thang trượt bạch tuộc và khinh khí cầu bạch tuộc ngay bây giờ ngay bây giờ!”
“Bà chủ mau mở cửa đi! Tôi không muốn đợi thêm một phút nào nữa!”
Đàn cá tự kỷ bắt đầu đồng loạt đập người vào vách tường trong suốt bên ngoài căn phòng bạch tuộc, doạ Lộ Dao nhảy dựng lên.
Cá đuối nhỏ cũng đang vỗ "cánh" ở bên ngoài, cách một vách màng cũng cảm nhận được đôi mắt sáng trưng của nó.
Lộ Dao trở về cửa chính, mở cửa ra, khách hàng đồng thời ùa vào trong.
Ở bên ngoài không nhìn thấy không gian bên trong cửa hàng thật ra cũng đã được mở rộng, ba cái cửa sổ tăng lên thành sáu cái, bàn con, nhà cây cho mèo, đệm mềm cũng tăng thêm.
“Bà chủ, mèo đâu rồi? Tôi muốn bế một con đến phòng bạch tuộc chơi.”
“Không có mèo cũng được, tôi đi chơi hai cái cầu trượt trước đã.”
“Phòng san hô quá đẹp, tôi đi nhìn thử trước đây.”
Các khách hàng đi vào tiệm đều có mục tiêu rõ ràng, tự kết bạn đồng hành rồi cùng nhau trải nghiệm phòng san hô và phòng bạch tuộc mới mở, trước mắt thì phòng bạch tuộc rất được yêu thích.
Hệ thống nhìn các vị khách hai mươi, ba mươi tuổi, thậm chí là bốn mươi tuổi đang chen chúc trong phòng bạch tuộc để xếp hàng chơi thang trượt mà không hiểu ra sao.
Hệ thống: [Chơi vui tới vậy à? Chẳng lẽ bên ngoài không có thang trượt sao?]
“Chắc chắn là thang trượt dưới đáy biển rất hiếm, hơn nữa tôi đoán bình thường họ chẳng có thời gian và hơi sức đâu mà chơi mấy cái này.” Lộ Dao bình tĩnh nói.
Không phải cô không thấy tiếc nuối, nếu cửa hàng Lông Xù được mở ở thế giới của cô, chẳng mất mấy ngày là có thể trở thành hiện tượng hot ở trên mạng.
Đây là công viên giải trí dưới đáy biển không thể bắt chước và sao chép.
Nhưng khách hàng ở đây cần cửa hàng Lông Xù hơn, chỉ trong nháy mắt, ở căn phòng bạch tuộc cách đó không xa đã có mấy cái bong bóng chầm chậm bay ra từ dưới đáy biển.
Có khách rời khỏi biển rác, tâm trạng của Lộ Dao rất vui vẻ.
Cơ Phi Mệnh đưa mèo tới đây, phát hiện cửa tiệm đã thay hình đổi dạng thì ngạc nhiên một lúc lâu.
Ông ta biết cửa hàng Lông Xù được nâng cấp trang hoàng nhưng không ngờ lại hoành tráng đến mức này.
“Bà chủ, chuyện cửa tiệm là?” Cơ Phi Mệnh xách hai cái lồng hàng không, vì quá kinh ngạc mà quên mất trọng lượng trên tay, vẻ mặt mê man.
Lộ Dao vội đi xem các khu vực khác, không chú ý tới cảm xúc của ông ta, chỉ thuận miệng dặn dò: “Thả đám nhóc ra làm việc, để Thanh Mỹ chăm sóc chúng. Ông lại đi một chuyến tới cửa hàng Blind Box đón mấy người nhân viên mới tới đây, lát nữa tôi sẽ đưa chúng tới làm quen với khu vực làm việc.”
Cơ Phi Mệnh quay đầu nhìn thấy Thanh Mỹ, muốn lấy chút thông tin từ miệng cô ấy: “Sao cửa tiệm lại biến thành thế này?”
Thanh Mỹ nhận lấy lồng hàng không từ tay ông ta, cô ấy đã bị shock tám trăm lần rồi nên vẻ mặt và giọng nói vẫn giữ được bình tĩnh: “Buổi sáng thức dậy đã thấy vậy rồi.”
Nói xong câu này, cô ấy đến gần Cơ Phi Mệnh, cố gắng nói nhỏ hết sức: “Chắc chắn bà chủ là nữ vu ở biển sâu rồi.”
Cơ Phi Mệnh: “...”
Lộ Dao xoay người, đi tới chỗ bầy cá tự kỷ đang tụ tập.
Bên này có hai cái đường hầm dưới đáy biển đi tới hai căn phòng khác nhau.