Thành phố Dao Quang, một khu biệt thự.
Cảnh Ngọc Khê đến đón La Hoàn, ngồi vào ghế lái, chuẩn bị xuất phát.
Chu Lệ đè cửa kính xe xuống, vẻ mặt lo lắng nói: “Tiểu Cảnh, thật sự không cần dì đi cùng sao? Dì vẫn có chút lo lắng.”
La Hoàn đang ngồi ở ghế phụ, là một cậu bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, tướng mạo đoan chính, trong sáng nhưng ánh mắt lại đờ đẫn, vẻ mặt chết lặng, không có chút phản ứng nào đối với sự lo lắng và quan tâm của mẹ.
Cảnh Ngọc Khê nghiêng đầu liếc nhìn La Hoàn. Sau đó quay sang nhìn Chu Lệ: “Dì Chu, đừng lo lắng. Cháu chỉ đưa La Hoàn đi hóng gió thư giãn thể xác và tinh thần một chút thôi. Chuyện này chúng ta đã thống nhất trước đó rồi, cháu sẽ toàn quyền phụ trách. Nếu như sau khi về tình trạng của La Hoàn vẫn không khá hơn, dì có thể đưa em ấy ra nước ngoài gặp bác sĩ tâm lý có uy tín nhất.”
Nói đến đây, trong lòng Cảnh Ngọc Khê cảm thấy nếu cửa hàng Lông Xù không thể chữa khỏi cho La Hoàn thì những bác sĩ có uy tín nhất ở nước ngoài cũng vô dụng.
Trước khi trở về Trung Quốc, bất kỳ chuyên gia có uy tín nào cô ấy đều đã hẹn cả rồi. Nhưng cô ấy vẫn không giải quyết được vấn đề của mình.
Không phải những bác sĩ đó không đủ giỏi mà đôi khi suy nghĩ của con người đi vào ngõ cụt và tự giam mình lại.
Cho dù thế giới bên ngoài hét lên như thế nào cũng không có tác dụng, trừ khi bản thân tự nguyện đi ra ngoài.
Chu Lệ lại liếc nhìn vẻ mặt thờ ơ của La Hoàn, kìm nén cảm xúc của mình, từ từ buông tay ra, giật giật khóe miệng: “Vậy thì, cháu dẫn nó đi chơi, dì sẽ không nhúng tay vào.”
Khi xe chạy ra khỏi khu dân cư, La Hoàn hơi quay mặt lại, đối diện với Cảnh Ngọc Khê, vẫn không nhìn cô ấy, giọng nói bình tĩnh vô lực mang theo một tia nghiền ngẫm không rõ ràng: “Thành phố Dao Quang có chỗ nào thú vị mà em còn không biết sao? Thật ra em không có vấn đề gì, có thể ăn, có thể ngủ, chẳng qua mẹ em lo lắng quá thôi.”
Cảnh Ngọc Khê liếc cậu ta một cái, nhẹ giọng nói: “Chị cũng cảm thấy em không sao. Nhưng hôm nay đi chỗ này nhất định em không biết. Chị cam đoan em đi qua một lần, thì đã ngay lập tức muốn đến mỗi ngày.”
Khóe miệng Lạc Hoan nhếch lên, “chậc” một tiếng, hiển nhiên không cho là đúng.
Lúc này giải thích thêm cũng vô dụng. Cảnh Ngọc Khê cũng không nhiều lời, chẳng qua thỉnh thoảng liếc cậu ta một cái.
Trông La Hoàn xác thực là không có vấn đề gì lớn. Nhưng so với khi còn bé, dù là tính cách và khí chất của cậu ta đều đã thay đổi rất nhiều.
Sáu tháng trước, La Hoàn tham gia casting một bộ phim truyền hình và đóng vai kẻ phản diện tội phạm vị thành niên trong vở kịch.
Tính cách và hình tượng của nhân vật đó khác biệt rất lớn với bản thân cậu ta. Nhưng màn trình diễn của cậu ta trong vở kịch phải nói là rất hoàn hảo.
Ngay sau khi đoàn làm phim quay xong. Không lâu sau khi trở lại cuộc sống bình thường, Chu Lệ liền phát hiện sự thay đổi của con trai.
Dường như cậu ta vẫn đang đắm chìm trong vai diễn không có xuất diễn.
Nhà họ La có bác sĩ gia đình, đầu tiên Chu Lệ có nhờ bác sĩ gia đình tư vấn, nhưng vẫn không có tác dụng.
Mà La Hoàn cũng không cảm thấy bản thân cậu ta có vấn đề.
Chu Lệ gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, tìm kiếm bác sĩ khắp nơi.
La Hoàn không muốn ra ngoài nên bà ấy đã trả giá cao để các chuyên gia đến nhà tư vấn.
Đáng tiếc không có hiệu quả rõ rệt, quan hệ mẹ con cũng vì thế mà trở nên xấu đi.
Cảnh Ngọc Khê thực sự không chắc chắn nếu La Hoàn không xuất hiện trong chương trình, ở tuổi mười bốn, mười lăm, cậu ta có thể sẽ bước vào thời kỳ phản nghịch.
Nhưng nếu La Hoàn đến cửa hàng Lông Xù, chỉ cần tưởng tượng ra bộ dạng ngạc nhiên của cậu ta thì Cảnh Ngọc Khê đã cảm thấy vui sướng và mong chờ rồi chứ đừng nói đến vấn đề của cậu ta có thể cải thiện hay không.
-
Lộ Dao đứng ở lối vào của đường hầm biển sâu, đột nhiên quay lại, chỉ vào một bên nói với Cơ Phi Mệnh: “Ông hãy mang theo cái lồng sắt theo đường hầm đáy biển kia đến đây, tôi sẽ đợi ông trong phòng sứa.”
Nói xong, cô đi vào đường hầm trước mặt, đi về phía bầy cá tự kỷ.
Một số khách hàng thấy phòng san hô và phòng bạch tuộc chật kín người. Nhất thời không xếp hàng được nên không tự chủ đuổi theo bước chân của chủ quán.
Gần bầy cá tự kỷ có một đáy biển khổng lồ là nơi sinh sống của nhím biển, rong biển um tùm, còn có các loại hải sản ngon như ốc xà cừ, sao biển, hải sâm, cua ẩn mình trong đó.
Lộ Dao rất thích cánh đồng nhím biển này, quá trình nhặt hải sản bằng túi lưới và kẹp giống như niềm vui bắt cá, tôm và cua trong dòng sông nhỏ trong thời thơ ấu của cô. Cô đã sớm lên kế hoạch nâng cấp cánh đồng nhím biển trên bản thiết kế.