Lộ Dao chỉ biết giữ nguyên tư thế ngửa đầu nhìn cảnh tượng khác thường trước mặt.
Cá voi sát thủ Tiểu A bơi lại, vỗ nhẹ cái đuôi lên vách tường: "Éc éc."
Lúc này Lộ Dao mới hoàn hồn. Cô lấy lại chút sức lực rồi thử đứng lên, trong đầu gọi hệ thống: "Tình huống này là sao?"
Hệ thống: [Hình như bọn chúng có việc muốn tìm cô.]
Lộ Dao: "Tôi thấy được."
Hệ thống: [... Vậy còn hỏi tôi làm gì?]
Lộ Dao: "Thì... trong tình huống này, nếu đi ra ngoài có thể gặp phải nguy hiểm không?"
Hệ thống: [... Cô thật sự dám đi ra à?]
Lộ Dao: "Nếu không thì sao biết được lý do bọn chúng tới đây?"
Thống Thống rất kinh ngạc.
Chủ quán sợ đến mức mềm cả chân mà vẫn dám đi ra ngoài.
Tinh thần gan dạ này làm cho Thống Thống hơi cảm động.
Hệ thống: [Cô đi đi, tôi sẽ phá lệ bảo vệ miễn phí cho cô một lần. Nếu có nguy hiểm, tôi sẽ đưa cô quay về quán ngay lập tức.]
Lộ Dao: "Hóa ra cậu thật sự có chức năng bảo hộ, vậy trong trường hợp như thế nào thì cậu mới có thể chủ động bảo vệ tôi?"
Hệ thống: [...]
Đường đi đã bị chắn.
Trong phòng cá voi cũng có cửa nách. Lộ Dao lo lắng lúc cần thiết có thể nhanh chóng cứu giúp cá voi nên cố ý xây thêm hai bậc thang ở cửa để đặt dụng cụ.
Cô mặc áo lặn rồi đi ra. Những con cá voi lớn vẫn ở nguyên vị trí tựa như một đội quân, yên tĩnh nghiêm túc.
Lộ Dao từ từ bơi về phía trước, cá nhà táng và cá voi xanh có thân hình lớn nhất trong đàn rời khỏi chỗ bơi lại gần Lộ Dao.
Hai con vật to lớn bơi xung quanh Lộ Dao và phát ra những tiếng u u.
Bất kỳ một con người nào gặp được một con cá nhà táng dài hơn hai mươi mét nặng hơn hai mươi tấn và một con cá voi xanh dài hơn ba mươi mét nặng gần hai trăm tấn ở dưới biển sâu đều sẽ mềm hết cả người, chưa nói đến khoảng cách gần như thế.
Thậm chí Lộ Dao còn cảm giác được cá nhà táng muốn tiếp xúc gần hơn với cô, cả người không còn chút sức lực nào nên bị chìm xuống vì mất khống chế: "... Hình như tôi cũng bị chứng sợ hãi vật lớn."
Chúng nó quá to lại còn ở dưới biển.
Lộ Dao phun ra một chuỗi bọt khí, lỗ chân lông trên cả người đều đang muốn kêu to "cứu mạng".
"Éc."
Sau lưng đột nhiên đụng phải cái gì cứng cứng, hóa ra là một cá voi sát thủ ngây ngốc bơi lại rồi dùng cơ thể nó nâng cô lên.
Là A.
Khuỷu tay của Lộ Dao đặt bên trên cái lưng bóng loáng của cá voi sát thủ A, cô nắm lấy vây lưng của anh rồi nằm bò lên lưng để thở: "Chỉ có anh mới đáng yêu thôi."
Cá voi sát thủ A: "..."
Những con thú lớn ở biển sâu hình như cũng cảm giác được gì đó nên không chủ động tới gần cô nữa.
Lộ Dao bình tĩnh lại xong thì mới thử chạm tay vào con cá nhà táng đang ở ngay trước mặt.
Hơn mười giây sau thì có một giọng nam to rõ truyền đến, cùng với đó là cảm giác cực kỳ thất vọng: "Cô... Không phải mẹ... Mẹ... Không có quay về..."
Con cá nhà táng đực này vẫn đang chìm trong sự đau khổ vì mẹ nó không quay về nên chỉ lặp đi lặp lại câu này rồi bơi ra xa.
Một con sao biển có màu nâu và những mụn nhỏ màu trắng tách ra từ làn da của cá nhà táng lắc lắc thân mình ghé xuống lòng bàn tay của Lộ Dao.
Cá voi xanh bơi lại gần Lộ Dao. Cô dùng một bàn tay túm lấy sao biển rồi lấy tay còn lại để đọc tiếng lòng của cá voi xanh.
Nỗi sợ của con người đa phần là đến từ những thứ bản thân không biết nhưng hiểu được đàn cá voi này đang đi tìm mẹ thì Lộ Dao lại không còn sợ nữa.
Đây là một con cá voi xanh đã lớn tuổi, thân hình của nó rất lớn. Ánh mắt sâu và trong suốt, âm thanh của nó khàn khàn tựa như giọng nói của một ông lão.
"Nhất định mẹ còn ở chỗ này... Con người xin hãy đàn Khúc ca gọi Thần, nhờ ngươi tìm bà ấy, hãy cứu lấy bà... Chúng ta... không tìm thấy bà..."
Thần?
Lại là thần.
Đàn cá voi lúc đến thì phát ra âm thanh ồn ào nhưng lại yên lặng rời khỏi.
Chỉ có một đám cá voi sát thủ con còn ở lại. Những con cá voi này đã được Lộ Dao cứu khi thăm dò biển.
Lộ Dao leo xuống người của cá voi sát thủ A, bước chân đạp tới cửa bậc thang nhưng tay vẫn còn nắm chặt vây lưng của anh. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đậu xanh đen tuyền rồi thử hỏi: "Anh có biết “Mẹ”đang ở chỗ nào không?"
Cá voi sát thủ A có vẻ ngơ ngác, hé miệng: "Éc?"