Cá voi sát thủ có một khuôn mặt ngây thơ trời ban, vẻ ngoài rất là đáng yêu nhưng tính cách lại cực kỳ hung dữ, đúng là rất phù hợp với gu thẩm mỹ của con người, vừa đẹp vừa mạnh.
Nếu Lộ Dao không có thần giao cách cảm cũng sẽ bị lừa gạt vì vẻ ngoài của chúng.
Mà phản ứng vô tội của anh giống như là một loại tín hiệu.
Lộ Dao nhớ lại thời điểm mới gặp đàn cá voi sát thủ. Lúc đó trong đàn có một con cá voi con bị thương nên bọn chúng mới xuất hiện ở chỗ này.
Những con cá voi lưng gù bị vướng vào những loại cây mây cũng đến chỗ này để xin được giúp đỡ.
Nếu suy nghĩ lại thì hình như con người sau khi bị biến thành cá dù vì bất kỳ lý do gì cũng sẽ đi tới vùng biển này.
Chỗ này có thứ gì thu hút bọn họ?
Có lẽ là “Mẹ”.
Nhưng không hiểu vì lý do gì mà “Mẹ” biến mất.
Vùng biển này đã đánh mất khả năng tự động dọn dẹp, rác rưởi chất đống. Những con cá do người biến thành không tìm được mục tiêu nên bị chìm vào trong biển sâu.
“Mẹ” có khả năng lớn là bị mất tích ở vùng biển này, nơi mà loài người không thể rời đi. Cá voi sát thủ A không muốn để lộ những manh mối có liên quan nên cô cũng chỉ có thể tự thân vận động. Cô nhanh chóng vẽ ra tuyến đường tìm kiếm trong đầu rồi đánh dấu một vị trí cần phải chú ý đặc biệt.
Lộ Dao thả vây lưng của Tiểu A ra rồi quay người bước lên trên bậc thang.
Vừa vào cửa, cái thứ cô đang cầm trong tay đột nhiên vùng vẫy dữ dội làm Lộ Dao hết hồn. Theo bản năng, cô thả lỏng tay. Con sao biển mũm mĩm rớt xuống mặt đất phát ra một tiếng “bịch” rồi biến thành một cô gái đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt nằm im.
Lộ Dao ngồi xổm xuống rồi chọc chọc nhẹ vào cánh tay của cô gái này: "Nè, dậy đi."
Cửu Hoa từ từ mở mắt nhìn hướng Lộ Dao: "Có chuyện gì vậy? Hình như tôi mơ thấy mình biến thành một con sao biển đang bơi."
"Chỗ này là cửa hàng Lông Xù được mở ở đáy biển." Lộ Dao kéo cô ấy đứng dậy: "Cô không chỉ bơi ở trong biển mà còn dính trên người của một con cá voi rất lớn rồi đi tới đây. Không phải nằm mơ đâu."
Cửu Hoa ban đầu còn ngơ ngác nhưng theo lời nói của Lộ Dao thì dần dần trở nên phấn chấn. Cô ấy ghé vào vách tường trong suốt nhìn ra bên ngoài: "Cửa hàng Lông Xù ở đáy biển, đến truyện cũng không dám viết như thế. Vậy tôi còn có thể về nhà không?"
Lộ Dao cảm thấy vị khách này không giống với những khách hàng trước. Trên mặt cô ấy tràn ngập tươi cười, cũng chấp nhận được hoàn cảnh hiện tại rất nhanh và có hứng thú với nhiều điều kỳ lạ mới mẻ, dường như không hề vội vàng muốn quay về.
"Cô còn nhớ rõ đi tới chỗ này như thế nào không?" Lộ Dao hỏi.
"Cũng không có gì đặc biệt, tôi làm việc mệt nên chợp mắt một tý. Vừa nhắm mắt đã mơ thấy bản thân biến thành một con sao biển, đến lúc mở mắt ra thì đã đi tới chỗ này." Biểu cảm và giọng nói của Cửu Hoa đều rất hào sảng, cô đi dọc theo vách tường trong suốt tới cửa của đường hầm: "Con đường này dẫn đến chỗ nào vậy?"
Lộ Dao đánh giá cô ấy thật cẩn thận rồi định mở miệng đáp lại thì Cửu Hoa lại ngắt lời: "Thôi bỏ đi, đừng nói gì. Để tôi tự khám phá. Chỗ này giống như là công viên trò chơi ở đáy biển, nhìn rất thú vị. À đúng rồi, tôi tên là Cửu Hoa. Cô là nhân viên ở đây à?"
Lộ Dao có thể cảm thấy được một tinh thần mạnh mẽ đến từ những người người lao động trong xã hội nên cũng chủ động giơ tay: "Vâng, có thể nói là như vậy. Tên của tôi là Lộ Dao."
Cửu Hoa có chút kinh ngạc vì thái độ trịnh trọng này. Cô ấy hơi ngập ngừng hai giây rồi mới cầm lại tay của Lộ Dao còn không quên cúi đầu nói thầm: "Làn da bóng loáng, hơi lạnh. Các đường chỉ tay rõ ràng, lòng bàn tay mềm mại sờ qua khá nhiều thịt, rất thoải mái."
Lộ Dao: "... Cái gì?"
Cửu Hoa thả tay, có chút ngại ngùng: "Tôi có chứng sợ giao tiếp nên bình thường rất ít khi tiếp xúc với người khác. Cho nên tôi muốn nhớ kỹ cảm giác khi nắm tay của cô. Hiện tại không có cái bút nào nên có thể cho tôi nghĩ nắm thêm vài lần để nhớ rõ hơn. Xin lỗi, tôi không cố ý làm cô sợ hãi."
Lộ Dao: "... Vậy à."
Đây là chứng bệnh sợ giao tiếp kiểu mới à?