Cửu Hoa đi theo Lộ Dao tới phòng sứa, dọc theo đường đi cô ấy không ngừng khen mọi thứ xung quanh khiến cho Lộ Dao cảm thấy hơi xấu hổ. Đột nhiên ánh mắt cô ấy bị thu hút bởi mấy con chim nhỏ: "Chỗ này có cả chim à? Tụi nó dễ thương quá."
Một con chim nhỏ màu xám đen bay đến đứng trên cánh tay của Cửu Hoa.
Cửu Hoa sờ sờ rồi nói thầm: "Lông chim mềm như tơ lụa, bóng loáng hơi lạnh, dưới ngực và bụng thì lông mao mềm mại xù xù, sờ chỗ này là thích nhất."
Đi theo một đường Lộ Dao cũng đã thấy quen.
Cửu Hoa thấy san hô, sò biển, bạch tuộc, tôm cua đều dừng lại để quan sát từng chi tiết nhỏ rồi lẩm nhẩm ghi nhớ.
Cô ấy còn cảm thấy hối hận vì không đem theo di động để chụp ảnh lưu lại, chỉ có thể lưu được số liệu.
Lộ Dao nhìn qua đồng hồ rồi nói với Cửu Hoa: "Tôi có việc phải đi, cô cứ chơi thoải mái nha."
Cửu Hoa đang bận chơi với mấy chú chim nhỏ: "Đi đi."
Ôn Tĩnh Di và Thời Bân vừa bước xuống vòng đu quay ở lầu dưới, đang định đi lên thì thấy Lộ Dao. Ôn Tĩnh Di gọi Lộ Dao: "Bà chủ, nãy giờ cô đi đâu vậy? Tôi vừa quay đầu lại đã không thấy cô nữa."
Lộ Dao: "Tôi đến phòng cá voi. Có việc gì à?"
Ôn Tĩnh Di lắc đầu: "Tôi đang định hỏi những việc tiếp theo cô có sắp xếp gì không? Chúng tôi muốn đi chung với cô."
Lúc bọn họ ở dưới lầu đã hỏi thử những người khác, không có ai biết điều kiện cụ thể để có thể quay về là gì.
Nhưng đa số những người đã rời đi đều từng tới cửa hàng Lông Xù.
Lúc cửa hàng này chưa được mở ra thì bọn họ đều trôi nổi trong biển, không có chỗ nào để đi cũng không tìm thấy cách rời khỏi.
Theo suy nghĩ riêng của Ôn Tĩnh Di thì chỉ cần bọn họ đi theo Lộ Dao sẽ có xác suất có thể quay về cao hơn.
Suy nghĩ của Thời Bân không vội vàng như Ôn Tĩnh Di nhưng anh ấy cũng còn rất nhiều việc trong công ty cần phải xử lý.
Lộ Dao không hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ nhưng công việc kế tiếp của cô rất buồn tẻ, chỉ là đi lặn biển rồi dọn dẹp rác rưởi nên cô cũng nói thẳng với hai người.
Ôn Tĩnh Di cũng không để ý: "Không có gì, chúng tôi sẽ đi chung với cô."
Thấy thái độ kiên quyết của cả hai thì Lộ Dao đành gật đầu đồng ý.
Biển rộng như thế cô cũng chẳng thể quản lý hết được.
Sắc mặt của Ôn Tĩnh Di trở nên vui vẻ.
"Lộ Dao, hình như tôi cần phải đi rồi. Hẹn gặp lại sau nha."
Giọng của Cửu Hoa truyền đến từ sau lưng. Lộ Dao quay người lại, ánh mắt thể hiện rõ sự kinh ngạc.
Ôn Tĩnh Di và Thời Bân cũng nhìn sang.
Thân hình cô gái mặc áo ngủ màu xanh nhạt cứ thế dần dần thu nhỏ lại rồi biến thành một con sao biển mập mạp nằm trong một bong bóng nước rồi chậm rãi bay ra khỏi cửa hàng Lông Xù.
Ôn Tĩnh Di cảm thấy rất khó hiểu: "Cô ấy đi về rồi à?"
Bọn họ cũng đã nghe qua những vị khách khác miêu tả cảnh tượng lúc rời đi nhưng khi nhìn tận mặt thì cảm giác lại khác hoàn toàn.
Lộ Dao gật đầu: "Đúng vậy. Cô ấy là vị khách rời khỏi chỗ này nhanh nhất mà tôi từng thấy. Tôi gặp được cô ấy ở phòng cá voi, tính đến hiện tại còn chưa được một giờ."
Ôn Tĩnh Di cực kỳ hâm mộ: "Vừa rồi tôi nên hỏi bí quyết của cô ấy."
Lộ Dao: "Hỏi cũng không có tác dụng gì, mỗi người đều không giống nhau."
Ôn Tĩnh Di cũng đã dần dần chấp nhận sự thật, gật đầu trả lời: "Cô nói đúng. Nhưng mà cô ấy bảo “lần sau gặp”, mấy người rời khỏi chỗ này còn có thể quay lại à?"
Lộ Dao lắc đầu: "Tôi chưa từng thấy."
Những người ở chỗ này rời khỏi không theo một quy tắc nào cả, đi rồi cũng không quay trở lại cho nên cửa tiệm rất khó tuyển được nhân viên.
Từ lúc cửa hàng khai trương đến bây giờ cũng chỉ có Thanh Mỹ vẫn chưa đi.
Ôn Tĩnh Di không nghiên cứu thêm nữa nhưng lại càng muốn rời khỏi.
Lộ Dao quay vào trong bếp tìm Thanh Mỹ, báo với họ giờ cô đi lặn biển nên cô ấy và Tiểu Cơ cần phải để ý mọi chuyện nhiều hơn.
Trong tiệm có rất ít người, tốt nhất là chủ quán nên ở trong này nhưng cô lại muốn đi ra biển để xác nhận lại một vài chuyện.
Lộ Dao đeo máy móc lên người rồi bơi về hướng của ngọn núi rác.
Ôn Tĩnh Di và Thời Bân cũng đi ra, hai người biến thành một con sứa sọc tím xinh đẹp và một con cá mập mạnh mẽ đi theo sau lưng cô.
"Vì sao cô không biến thành cá?" Ôn Tĩnh Di cảm thấy kinh ngạc.