Lúc này, Harold bước ra khỏi phòng tắm.
Hắn vừa mới từ Đại lục Alexandria tới đây. Nghe nói Lộ Dao muốn lên bờ, hắn nhất định phải đi theo bảo hộ. Đây mới là mục đích chính hắn tới thế giới này nhất.
Khi Lộ Dao và Harold ra ngoài thì gặp một đàn cá voi sát thủ.
Chúng nhiệt tình đưa hai người tới gần bờ biển. Nhìn qua thì biển rác cách bờ biển chưa tới một trăm mét, nhưng khoảng cách thực tế lại dài hơn rất nhiều.
Lộ Dao cảm thấy rằng mình đã bơi ít nhất năm trăm mét thì mới gần đến gần bờ biển.
Đàn cá voi sát thủ lượn lờ ở khu vực biển cạn, ngẩng cái đầu tròn vo kêu éc éc. Không thể tiến lại gần nữa, nếu lại gần nữa sẽ có nguy cơ mắc cạn.
Harold bước lên vòng tròn ma pháp, đưa Lộ Dao lên bờ. Vô tình hay cố ý liếc nhìn một con cá voi sát thủ đực nào đó trong đàn cá voi sát thủ.
Cá voi sát thủ A ngẩng đầu về phía Lộ Dao, phát ra một tiếng “éc”, rồi bơi trở lại biển không quay đầu lại.
Sắc mặt của Harold trở lên khó coi. Anh ta thỉnh thoảng sẽ khiến hắn nhớ lại cảm giác lần đầu tiên khi Hối Hối đến tiệm nail.
Lộ Dao không chú ý đến tranh chấp ánh mắt giữa bé rồng đen và cá voi sát thủ A.
Mặt trời chói chang, sóng vỗ vào đá ngầm, bờ biển không có ai, Cửu Hoa còn chưa tới.
Cô bước lên bờ biển trước, chắp tay lên trán: “Xem ra còn phải đợi một lát. Tìm một chỗ không có nắng trú một lúc.”
Khoảng hai giờ sau, một chiếc xe thể thao màu đen dừng lại bên đường ven biển, Cửu Hoa đeo một chiếc túi trên lưng bước xuống xe.
Lộ Dao được hệ thống nhắc nhở lập tức đứng lên: “Cửu Hoa! Ở đây!”
Cửu Hoa đón hai người họ, lập tức trở về thành phố Dạ Quang.
Lộ Dao ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Cửu Hoa.
Cô ấy trông hơi khác so với lúc ở trong biển. Vẻ ngoài rõ ràng không thay đổi, nhưng khí chất và trạng thái lại rất khác.
Cửu Hoa mặc một bộ thường phục màu đen, mái tóc dài hơi xoăn, đầu đội khăn choàng. Khi lái xe, đôi mắt đen láy của cô ấy nhìn thẳng về phía trước, tập trung lại lạnh lùng.
Ngoại trừ lúc đầu bọn họ nói vài câu, sau khi lên xe cô ấy cũng không chủ động nói chuyện nữa.
Chỉ là dưới mắt cô ấy có quầng thâm xanh đen rõ ràng, khiến người ta có cảm giác mệt mỏi.
Tình trạng của cô ấy thực sự không tốt, cơ mặt hơi căng thẳng. Lộ Dao bắt đầu tin Cửu Hoa có chứng sợ xã hội.
Harold ngồi ở ghế sau, người cứng đờ, có vẻ hơi lo lắng.
Trong truyện tranh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện loại phương tiện giao thông này. Hắn vẫn luôn tò mò, lần này thật sự ngồi lên rồi.
Không giống như xe ngựa, cũng không giống như phi hành.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ bắt đầu thay đổi, Lộ Dao có chút xuất thần.
Hàng cây bên đường nhìn hơi lạ, từng khối màu lập phương ghép lại với nhau thành hình dáng một cái cây, cây nào cây nấy đều giống nhau như đúc.
Lộ Dao không nhịn được hỏi: “Những cây kia tại sao lại như vậy?”
Cửu Hoa: “Đó là những cây được mô phỏng giống cây thật, nhưng chức năng thì vẫn giống như cây thật. Chúng có thể thanh lọc không khí và làm đẹp môi trường, nhưng sẽ không có lá rụng và rác, cũng không cần phải cắt tỉa.”
Lộ Dao hoàn toàn không hiểu loại quy hoạch này.
So với cây nhân tạo, cô vẫn cảm thấy vai trò của cây cối là không thể thay thế.
Từ vùng ngoại ô đến khu vực thành thị, dần dần có được một cái nhìn sơ qua về toàn cảnh thành phố dị giới này, Lộ Dao đã từ bỏ suy nghĩ.
Thành phố Dạ Quang, phong cách của thành phố này có thể dùng ba từ khái quát - phong cách pixel.
Các vành đai xanh, các tòa nhà, khu dân cư và trung tâm mua sắm trong thành phố hầu như đều được tạo thành từ các khối màu hình lập phương với tông màu lạnh và nghiêm túc, cho một loại cảm giác kết cấu cứng cáp của một khu rừng thép.
Lộ Dao cũng phát hiện ra rằng hầu như không có thực vật nào trong thành phố này, tất cả các chậu cây đặt ở ven đường đều được thay thế bằng thực vật mô phỏng.
Con đường đầy xe cộ và người đi bộ, Lộ Dao luôn cảm thấy có chút đơn điệu và quạnh quẽ.
Cô cau mày suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra một đáp án không chắc chắn: “Hình như chỉ có người ở đây thôi.”
Harold đang ghé vào trước cửa sổ xe, đôi mắt xanh lam phát sáng, không thèm để ý đến Lộ Dao nói cái gì.
Nhưng Cửu Hoa hiểu ý của cô: “Cô nói đúng. Thành phố Dạ Quang là một thành phố trung tâm với tốc độ phát triển nhanh chóng, dân số đông đúc. Đây là một đô thị mà nhiều người khao khát. Không gian sống theo nghĩa vật lý và khái niệm trừu tượng đã đạt đến giới hạn của nó. Ở đây không có vật nuôi, không có thực vật, chỉ có con người như một chiếc đinh ốc.”