Con người ở đã chật chội, không có chỗ cho các sinh vật khác.
Nếu có bất kỳ khung cảnh nào trong thành phố này, thì đó chỉ là những con chim sẻ thỉnh thoảng bay qua bầu trời.
Theo quan sát của Cửu Hoa, hàng năm số lượng chim sẻ đang giảm đi đáng kể.
Dù sao thì, ở đây không có cây cối, không có môi trường sinh thái thích hợp cho sự sinh tồn của chúng.
Những con chim sẻ còn lại trong thành phố này là một nhóm những con chim sẻ lang thang đã luyện tập khả năng cướp thức ăn.
Khi cần thiết, chúng sẽ hợp sức để cướp những người đi ngang qua.
Lộ Dao: “Không có thực vật động vật, mấy người lấy cái gì ăn?”
Cửu Hoa: “Các thành phố khác xung quanh thành phố trung tâm đều có các trang trại và đồng cỏ chuyên dụng. Rau và thịt đều được đặt từ các trang trại ở nông thôn. Khi được gửi đến trung tâm mua sắm thì đã được làm sạch, cô có thể mua sắm những thứ cần thiết là được.”
Xe chạy qua một quảng trường, ở giữa một pho tượng khổng lồ được dựng đứng, cao ước chừng mười lăm mét.
Các đường nét của pho tượng uyển chuyển và hùng vĩ. Thậm chí dù cách một khoảng đáng kể, Lộ Dao vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng chuỗi thắt lưng giống như ngọc trai tuyệt đẹp trên cơ thể của pho tượng.
Toàn bộ pho tượng phức tạp tinh xảo, bức chân dung đứng giữa bầu trời, khí chất cường đại, đầu nhẹ rũ xuống, lại toát ra một tia ôn nhu cùng bao dung khó tả.
“Đó là cái gì?” Lộ Dao nhịn không được hỏi.
Cửu Hoa nhìn một chút: “Bức tượng của Nữ thần biển sâu Thúy Hoàng Tinh, vị thần cuối cùng còn sót lại trên thế giới này trong thần thoại, cũng là Thánh Mẫu của chúng ta.”
Lộ Dao không khỏi thò đầu ra: “Đó là Nữ thần biển sâu sao?”
Đôi mắt Cửu Hoa hơi cong lên, trong giọng nói ẩn chứa ý cười: “Ừm, bà ấy là tín ngưỡng của chúng tôi. Tôi vốn cho rằng đó chỉ là chuyện hoang đường, mãi cho đến ngày hôm đó khi phát hiện mình biến thành sao biển. Chúng tôi đã không còn bị nữ thần bỏ rơi nữa rồi, Thánh Mẫu vẫn thương con người.”
Biển rác không phải là xuất hiện ngẫu nhiên, nhưng rốt cuộc Thánh Mẫu đã đi đâu?
Ánh mắt Lộ Dao dừng trên pho tượng, trầm ngâm suy nghĩ.
Chiếc xe rẽ trái rẽ phải, bức tượng Nữ thần biển sâu nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Lộ Dao nhớ lại mục đích ban đầu của chuyến đi này, thử hỏi: “Cô đã thử liên lạc với cha mẹ của Thanh Mỹ chưa?”
Cô vẫn không biết rõ tình trạng của bầy cá tự kỷ trên thế giới này. Rốt cuộc là cơ thể và linh hồn đã trở thành cá, hay chỉ có ý thức đã đi xuống biển sâu.
Cửu Hoa lắc đầu, giơ tay rút ra một chiếc máy tính siêu nhỏ có chức năng gần như máy tính bảng, mở ra đưa cho Lộ Dao: “Đây là tin tức lúc trước, cô ấy khác với chúng ta. Thời gian của cô ấy đang trôi qua, tuy nhiên rất chậm.”
Trên hiện thực, đã gần nửa tháng trôi qua kể từ tai nạn của Thanh Mỹ.
Văn tự và ngôn ngữ của thế giới này khác với những gì Lộ Dao biết. Nhưng vẫn giống như trước đây, cô vẫn có thể đọc mà không gặp trở ngại gì.
Sau khi đọc toàn bộ bản tin và cuộc phỏng vấn cha mẹ của Thanh Mỹ, khuôn mặt của Lộ Dao trở nên nghiêm túc.
Thanh Mỹ không thể rời khỏi biển rác. Vì trong hiện thực cô ấy đã rơi vào trạng thái hôn mê, không thể tỉnh lại. Nói cách khác, ý thức của cô ấy đã bị mắc kẹt ở trong biển.
Về nội dung của cuộc phỏng vấn và bản tin, cảm giác của Lộ Dao tương tự như Cửu Hoa.
Cô quen với Thanh Mỹ hơn Cửu Hoa, cô ấy chắc chắn không phải như những gì trong bản tin viết, nhất định có ẩn tình gì đó trong chuyện này.
Cửu Hoa: “Cô muốn làm gì? Trực tiếp đi bệnh viện tìm cha mẹ cô ấy, hay là tới chỗ của tôi trước?”
Lộ Dao quyết định dứt khoát: “Chúng ta không có quá nhiều thời gian, buổi chiều trước khi cửa hàng đóng cửa là phải trở về. Đi thẳng đến bệnh viện đi, cũng không nhất định phải gặp cha mẹ cô ấy.”
Cửu Hoa: “Chỉ là đến gặp cô ấy thôi sao?”
Lộ Dao: “Tìm nguyên nhân khiến cô ấy hôn mê và đánh thức cô ấy dậy.”
Cửu Hoa “chậc” một tiếng: “Xem ra tôi thật sự mang một phù thủy biển sâu lên bờ rồi, cô thật sự không có đuôi cá sao?”
Lộ Dao đáp lại: “Hình như các triệu chứng sợ xã hội của cô đã giảm bớt?”
Lời này như nhắc nhở Cửu Hoa, chiếc xe lần nữa lại rơi vào im lặng.
Bầu không khí ấm áp chợt tan biến, nhất thời làm cho người ta khó mà quen được.
Lộ Dao lại nói: “Buổi sáng, sao cô lại làm loại chuyện này?”
Nếu Nữ thần biển sâu thực sự yêu con người, chắc chắn bà ấy đã thiên vị Cửu Hoa.
Trong số những con cá mắc chứng tự kỷ, cô ấy là người duy nhất có thể tự do ra vào biển rác, thậm chí còn dùng bút làm đao để làm những điều khó tin.
Cửu Hoa nắm chặt tay lái, đôi mắt chớp nhanh, hỏi Lộ Dao một câu có vẻ hơi giật mình: “Bình thường cô có thích đọc tiểu thuyết không?”