"Vì sao là rạp chiếu phim?" Thống Thống không hiểu: "Cảm thấy chả liên quan gì tới manh mối cả."
Lộ Dao: "Vậy cậu nghĩ nên mở cửa hàng gì?"
"Nếu giải thích theo manh mối, nhìn xa mới học được cái mới, hiệu sách không được sao?" Thống Thống nhân lúc mấy ngày nay Lộ Dao bận rộn, lén lút bổ sung thêm rất nhiều kiến thức.
Nhìn xa mới học được cái mới, từ "xa" này không đơn giản chỉ là khoảng cách xa gần trong vật lý, mà là một khái niệm trừu tượng, chỉ về con đường học tập.
Thống Thống còn tưởng rằng chủ quán đã nghĩ vậy từ lâu, không ngờ cô lại tính mở rạp chiếu phim.
Rõ ràng hiệu sách phù hợp với "manh mối" lần này hơn, sao mà rạp chiếu phim có thể so sánh được?
Thống Thống không khỏi vênh váo, cuối cùng cũng thắng chủ quán được một lần.
Lộ Dao gật đầu: "Đúng là hiệu sách cũng được, nhưng tôi cảm thấy rạp chiếu phim sẽ tốt hơn."
Thống Thống kêu lên: "Vì sao?"
Lộ Dao: "Trong manh mối không chỉ viết bốn từ "nhìn xa học mới", mà còn có họa tiết đám mây gợi ý. Sau đó tôi xem kỹ lại, lật tờ giấy nhỏ qua rồi xem dưới ánh sáng, những nét bút viết manh mối mạnh yếu khác nhau. Mạnh thì có thể xuyên thấu qua nét chữ trên giấy và dính vào họa tiết đám mây, hình dạng như một con trâu già đang kéo cái cày gỗ trên ruộng đồng."
Thống Thống lập tức nhớ tới chuyện Lộ Dao giơ tờ giấy xem rất nhiều lần ở phòng câu cá, chỉ là lúc đó không biết cô đang xem cái này.
"Vậy sao cô xác định được là cày ruộng? Hơn nữa chuyện đó thì nói lên được điều gì?" Thống Thống có chút linh cảm chẳng lành.
Lộ Dao: "Tôi chỉ đoán thôi, nếu đây là một manh mối hữu dụng thì có thể đang ám chỉ thế giới tiếp theo đang ở xã hội nông nghiệp."
Thống Thống: "... Ừ, ừ, nếu như vậy không phải càng cần những kiến thức tiên tiến để thúc đẩy phát triển văn minh hơn sao?"
Lộ Dao: "Thời đại như thế thì chắc không có nhiều người đọc sách biết chữ. Có lẽ sách vở cũng quý, những gia đình bình thường khó mà chi trả được. Ban đầu tôi cũng nghĩ tới hiệu sách, nhưng cảm thấy sẽ không có nhiều người hưởng ứng lắm, hơn nữa có khả năng bất đồng ngôn ngữ, còn phải biên dịch ra, lượng công việc quá lớn."
Thống Thống không thể không phục, lại không nhịn được nói: "Nhưng nếu cô đoán sai thì sao?"
Lộ Dao: "Điện ảnh có thể xem là chuyện kể đã được gia công tỉ mỉ, rõ ràng hơn con chữ và cũng dễ hiểu hơn. Mà thật ra nhân loại rất khó từ chối chuyện xưa. Cho dù ở thời đại nào thì cũng có người thích nghe kể chuyện, đọc chuyện xưa, cũng có người thích viết chuyện xưa."
Thống Thống lại bị phủ nhận lần nữa, im lặng vài giây rồi lên tiếng với vẻ không cam lòng: "Điện ảnh cũng có vấn đề bất đồng ngôn ngữ mà. Dựa theo cách nói của cô, bọn họ không biết chữ thì dù có viết phụ đề cũng vô dụng."
Trong cửa hàng dị thế giới, hệ thống có thể lược bỏ vấn đề bất đồng ngôn ngữ, ví dụ như Chu Tố và Cửu Hoa có thể giao lưu trôi chảy ở cửa hàng Lông Xù.
Nhưng hình ảnh tư liệu thì khác với con người, cũng đâu thể lược bỏ chuyện đó mỗi lần chiếu phim chứ, lại còn là cùng lúc nhiều người, nó sẽ mệt chết.
Lộ Dao: "Biện pháp tệ nhất là sau khi mua bản quyền về thì lồng tiếng lại lần nữa."
Được, hoàn toàn không còn đường lui.
Thống Thống: "... Mua bản quyền rất tốn tiền."
Lộ Dao gật đầu: "Đây đúng là vấn đề. Tôi tính mua trước mấy bộ bản quyền thấp để thử xem sao. Hơn nữa cũng đâu nhất định phải mua ở phố thương mại bên này, để hôm nào hỏi thử Cửu Hoa xem, hoặc là Ôn Ôn."
Lần trước đi thành phố Dạ Quang tìm Thanh Mỹ, Lộ Dao có để lại phương thức liên lạc cho Ôn Tĩnh Di.
Tài sản bên phố thương mại chỉ có mấy chục triệu, chưa đủ để bốn cửa hàng chi tiêu hằng ngày, cũng không mua được bao nhiêu bộ bản quyền cao.
Nhưng tính cả tài sản ở những thế giới khác thì chắc cũng vùng vẫy được một phen, ít nhất là có thể kinh doanh đến lúc cô hoàn thành xong nhiệm vụ.
Hệ thống lại không tìm được khía cạnh nào khác để phản bác, dù không cam lòng nhưng cũng sinh ra một chút chờ mong.
Chủ quán đoán rất chính xác, thế giới cần tới lần này là triều Đại Vũ.
Nếu nhìn từ trình độ phát triển văn minh thì triều Đại Vũ xem như là thế giới của mấy ngàn năm trước.
Mở một rạp chiếu phim ở nơi đó, đúng là sẽ thú vị hơn hiệu sách.
Hệ thống: "Đã xác nhận loại hình kinh doanh, Tinh Môn mở ra."
Sau khi Tinh Môn mở ra, các loại văn bản tài liệu và thủ tục để mở rạp chiếu phim cũng hoàn thành cùng lúc.
Lộ Dao mở cửa tiệm ra, năm gian của hàng đã thành một gian, diện tích lớn gấp mấy lần.
Nhưng để làm một rạp chiếu phim thì không gian như thế vẫn còn quá nhỏ.
Lộ Dao quét dọn quầy bán vé, khu nghỉ ngơi chờ đợi, toilet, không gian còn dư lại chỉ có thể ngăn cách thành một phòng chiếu phim, hơn nữa ước chừng chỉ có thể chứa hơn hai mươi người.
"Cũng được, lớn hơn chút so với dự đoán." Lộ Dao đã lên kế hoạch từ lâu, phân chia xong khu vực, trực tiếp lấy ra một bản vẽ: "Trang trí dựa theo phong cách này, đêm nay thăng cấp luôn."
Thống Thống: "Trước khi bảo vệ lại, cô có muốn xem thế giới này một lần không?"
Suy nghĩ của Lộ Dao thay đổi, lại mở cửa cửa hàng ra.
Thế giới ngoài cửa đã thay đổi.