Ánh mặt trời vẫn chưa sáng rõ, Lộ Dao cúi đầu nhìn năm bậc thang chỉnh tề được xây từ các phiến đá xanh ở dưới chân, đối diện là một dãy nhà ngói cột đỏ gạch xám trang nhã, trên đó có treo một tấm biển đề chữ quán trà, nhà sách.
Chữ trên tấm biển vẫn không phải là kiểu chữ giản thể mà Lộ Dao quen thuộc, nhưng cô có thể đọc chính xác và hiểu được ý nghĩa của chúng.
Xa xa truyền tới tiếng rao hàng nghe không rõ lời, âm điệu kéo dài, thỉnh thoảng còn có tiếng chó sủa xen vào.
Lúc này đang là sáng sớm, bên phố thương mại lại đang là đêm khuya, thời gian hai bên không giống nhau.
Lộ Dao bước ra ngoài ngưỡng cửa, tiện tay kéo cửa lên.
Mặt ngoài của rạp chiếu phim ở thế giới này cũng là nhà ngói cột đỏ gạch xám, nhưng vẫn chưa treo bảng hiệu lên, phía trên cửa để trống, không được bắt mắt cho lắm.
Bên trái cửa hàng là phòng đọc sách Vinh Hỉ, cánh cửa vẫn đang đóng chưa mở.
Bên phải là một quán trà, tên là “Xuân Hi Lâu”.
Lộ Dao đứng ở cửa một lúc, đoán chừng bây giờ vẫn còn sớm, không có khách hàng tới nên tiếp tục đi về phía trước.
Tiệm cầm đồ, cửa hàng trang sức, cửa hàng quần áo, cửa hàng mỹ phẩm, cửa hàng bút mực, nhà thuốc… Các cửa hàng san sát nhau, mang màu sắc cổ kính, nhưng đa phần đều chưa mở cửa.
Càng đi về phía trước thì càng đông đúc hơn.
Bánh bao thịt, quán mì, quán bánh, hoành thánh… Tiếng kêu vang lên không dứt, khách đến sớm nối đuôi nhau.
Thỉnh thoảng có người nhìn thấy Lộ Dao, hai mắt trợn trừng, giơ cánh tay lên dùng tay áo để che mặt, dáng vẻ kinh sợ, miệng thì lẩm bẩm không ngừng.
“Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn!”
“Ai da, sao cô nương này lại đi ra ngoài với mái tóc bù xù như thế chứ!”
Lộ Dao dừng lại trước quán bán bún tiết vịt, cúi đầu nhìn xuống người mình.
Phố thương mại và đại lục Alexandria đang vào độ giữa hè, cửa hàng quán ăn nhanh và biển Eden thì ấm áp, gần đây cô toàn mặc quần áo ngắn hoặc váy liền áo. Người ở đây, dù là nam hay nữ cũng mặc áo dài váy dài, nhìn thấy cô thì cực kỳ sợ hãi!
Shock văn hoá quá!
Lộ Dao bỗng thấy do dự, hay là đi về thay quần áo trước nhỉ?
Nhưng sợ là trong nhà cũng không có quần áo thích hợp, trên đường có cửa hàng quần áo, nhưng cô lại không có tiền.
Lộ Dao suy nghĩ một lúc rồi quyết định mặc kệ.
Mặc đồ ngắn thôi mà, sau này xây rạp chiếu phim xong cũng không thể mở ra một thế giới mới, thật ra thì làm quen trước cũng tốt.
Nghĩ như thế, Lộ Dao chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
Bác gái bán bún tiết vịt bên cạnh đi nhanh tới giữ cô lại: “Cô nương này, mau đến đây đi.”
Bà Chu kéo Lộ Dao tới phía sau quầy hàng, bọc lấy cô bằng chiếc yếm bà vẫn dùng để làm việc hàng ngày: “Sao lại ra ngoài mà ăn mặc như vậy, người nhà ngươi đâu rồi?”
Lộ Dao hơi bất ngờ, xem ra không thể tiếp tục đi dạo được rồi.
Bà Chu thấy cô gái này hơi ngốc, bà đẩy cô ngồi xuống góc rồi bưng một chén bún tiết vịt ra: “Ngươi ngồi ở đây ăn cái này đi.”
Trong chén bún có mấy miếng huyết vịt tươi cùng một vài miếng lòng vịt, gan vịt, còn được rải thêm một nắm hành lá xanh biếc, bún thì trong suốt, một nửa chìm trong nước canh vịt nóng hổi, mùi thơm ngào ngạt bay thẳng vào mũi.
Lộ Dao sờ sờ bụng, tuy buổi tối đã ăn rất nhiều nhưng mùi vị này quá thơm ngon, cô nhịn không được mà nuốt nước miếng rồi cầm lấy chiếc đũa.
Sau khi ăn một miếng bún, Lộ Dao chớp chớp mắt, nếm thêm một miếng tiết vịt, hơi tanh nhưng vừa tươi vừa mềm, sau đó bưng chén lên húp nước canh.
Cô đã đi qua bốn dị giới, đã ăn rất nhiều đồ ăn ngon kỳ lạ.
Nhưng một món đơn giản như vậy lại thơm ngon hợp lòng người, đặc biệt là ăn một chén vào lúc sáng sớm, đúng là vừa ngon vừa sảng khoái.
Lộ Dao xì xụp ăn hết một chén, lúc ngước mắt nhìn lên đã không thấy bác gái bán bún đâu nữa.
Các khách hàng xung quanh cũng không dám ngước mắt lên, Lộ Dao lục người mình lấy ra một nắm ngọc trai nhỏ từ kho hàng tùy thân rồi đặt lên bàn.
Đây là những hạt ngọc trai thường mà hải cẩu voi phương Nam đưa cho cô, sau khi làm hộp bánh Trung thu thì còn dư lại khá nhiều.
Tuy không có công dụng đặc biệt nhưng chất lượng rất tốt, vừa tròn vừa sáng.
Lúc bà Chu vội vội vàng vàng dẫn đội tuần tra trở về thì Lộ Dao mới đi được một lúc, bà nôn nóng hỏi thăm các khách hàng.
Quần áo của cô nương kia rất xộc xệch, dáng vẻ còn ngốc nghếch, giữa phố xá Lương Kinh sầm uất, người tốt người xấu lẫn lộn, rất có thể cô sẽ bị người khác lừa gạt.
Có người nói cô nương kia ăn xong là đi ngay, còn để một nắm hạt châu ở trên bàn.