Diệp Khinh Chu đến Hoa Phong Đỉnh, trở thành tiểu sư đệ nhỏ nhất của mọi người trong môn.
Nhà gặp biến cố nên hắn bị kích thích, trở nên im lặng ít nói, chỉ biết luyện kiếm.
Trong môn có một tiểu sư tỷ Ngưng Sương là con gái của chưởng môn, sinh cùng năm với Diệp Khinh Chu nhưng lại khác tháng. Bình thường rất hay chăm sóc hắn.
Thời gian thoáng cái đã qua mười năm, tiểu sư đệ và tiểu sư tỷ cũng đã trưởng thành.
Sư tỷ Ngưng Sương xinh đẹp nghĩa hiệp, có rất nhiều sư huynh đệ trong môn thích nàng.
Diệp Khinh Chu trời sinh đã thông minh, tương lai trên mảng kiếm thuật cực kỳ rộng mở, được sư tổ và sư thúc trong môn để mắt tới.
Đại sư huynh Sở Phong Nhiên trong môn là một chướng ngại vật nhỏ, rất có tiếng nói trong đám sư đệ sư muội.
Đại sư huynh muốn kết hôn với tiểu sư tỷ, nhưng tiểu sư tỷ lại thích tiểu sư đệ.
Còn tiểu sư đệ thì chỉ thích luyện kiếm.
Tam giác tình yêu bắt đầu xảy ra, các vị khách dần dần bị chìm vào trong bầu không khí thoải mái dễ chịu này.
Trong hành lang mờ tối, hai tay Chu Châu đan vào nhau đè chặt trước ngực, hai mắt sáng lên, tim đập thình thịch liên hồi.
Nàng ta cũng không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào nữa. Thấy sư tỷ Ngưng Sương và tiểu sư đệ có những cảnh diễn với nhau, nàng ta lại không nhịn được muốn cười, còn muốn được nhìn thấy thêm những hình ảnh tiểu sư tỷ trêu chọc tiểu sư đệ.
Cốt truyện dần dần chiếu đến cảnh nhân vật chính trưởng thành và bắt đầu xuống núi tu hành. Diệp Khinh Chu tra ra được kẻ thù đã tàn sát gia đình mình năm đó.
Hắn quyết chí muốn báo thù. Thế nhưng phải trở thành người đứng đầu trong Đại hội võ lâm thì mới có cơ hội nhìn thấy người nọ.
Diệp Khinh Chu bắt đầu bất chấp tất cả mà luyện kiếm, tăng thực lực lên.
Hắn phải trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất.
Trong thời gian này, tiểu sư tỷ và đại sư huynh cũng quyết định việc cưới xin.
Chu Châu thấy mà bận lòng không dứt, chỉ ước gì có thể cầm một cái búa lên gõ cho Diệp Khinh Chu tỉnh ra.
Tiểu sư tỷ thích mình nhất sắp kết hôn với đại sư huynh rồi kìa. Đồ ngốc này nhanh đi níu kéo nàng lại đi chứ!
Còn luyện gì nữa mà luyện, cái kiếm rách có gì hay mà luyện hoài vậy?
Đại hội võ lâm bắt đầu, học trò ở Hoa Phong Đỉnh đi theo chưởng môn tham gia Đại hội võ lâm. Cốt truyện bắt đầu chạy về phía cao trào.
Diệp Khinh Chu đạt được thành tựu xuất sắc và tỏa sáng ở Đại hội võ lâm, kiếm thuật cực kỳ xuất chúng, bỏ xa tất cả những người có tiếng.
Mặc dù bộ phim này cổ xưa, rất ít hiệu ứng đặc biệt nhưng cảnh đánh nhau lại cực kỳ trôi chảy vững chắc, khiến người ta phải choáng ngợp.
Ôn Giản đứng một bên, đôi tay đang buông thõng hai bên người siết chặt lại, từ sâu trong đôi mắt sáng bừng lên.
Đây mới là võ lâm, đây mới là giang hồ!
Những vị khách khác trong rạp chiếu phim lúc này cũng thấy máu nóng sôi trào. Giang hồ chân chính cách bọn họ rất xa, thế nhưng lúc này giang hồ lại cứ như gần ngay trước mắt bọn họ vậy.
Bọn họ nhìn Diệp Khinh Chu từ một đứa trẻ lưng đeo mối hận nợ máu trả máu, lớn lên thành một kiếm khách tuyệt thế hiếm có khó tìm, báo thù rửa hận, quá sảng khoái!
Loại cảm giác được truyền trực tiếp vào đầu óc bằng hình ảnh này còn sinh động và thú vị hơn cả hí kịch và người kể chuyện mà xưa nay bọn họ quen thuộc.
Đến cuối bộ phim, sau Đại hội võ lâm, Diệp Khinh Chu nhìn thấy kẻ thù của mình. Hai người đã đánh nhau ba ngày ba đêm sau đó cùng tẩu hỏa nhập ma.
Ở thời khắc quan trọng nhất, tiểu sư tỷ Ngưng Sương xuất hiện, đánh thức lý trí của Diệp Khinh Chu.
Diệp Khinh Chu đã tự tay đâm chết kẻ thù, cuối cùng nhận được danh hiệu "Thiên Hạ Đệ Nhất".
Thù lớn đã báo xong nên Diệp Khinh Chu cũng láng máng nhận thức được nhiều điều hơn, biết bản thân mình cũng không phải là hoàn toàn không có chút tình cảm nào với tiểu sư tỷ.
Thế như lúc này tiểu sư tỷ đã ngầm đồng ý với đại sư huynh rồi. Lễ cưới của hai người sẽ được tổ chức vào mười ngày sau.
Kết thúc bộ phim, kiếm khách Thiên Hạ Đệ Nhất Diệp Khinh Chu tạm biệt sư môn rồi cầm kiếm rời đi.
Cảnh phim được quay vào tháng ba ở Dương Xuân, bên bờ sông có hàng liễu rủ theo gió, tiếng vó ngựa theo bóng lưng người thanh niên đi xa.
"Tách..." Ánh đèn trong phòng chiếu phim sáng lên.
Ánh mắt của người xem vẫn còn đờ ra, cơ thể run lên một cái rồi mới tỉnh ra từ trong mơ.
Hết rồi sao?
Những ưu buồn vừa mới lảng vảng bốn phía như bị ánh sáng xua tan mất. Các vị khách quay sang nhìn nhau, vẻ mặt xấu hổ, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Có một vị khách cúi đầu khẽ vuốt lên nếp nhăn trên tay áo rồi nhỏ giọng nói: "Ôi chao, quần áo cũng níu cho nhăn hết rồi. Mấy đoạn ở giữa xem mà căng thẳng chết, rất sợ Diệp Khinh Chu không báo được thù."