Vị khách ngồi bên cạnh người này cũng không nhúc nhích như đang âm thầm diễn giải bộ phim, sau đó tiếp lời: "Ừ đúng thế, nhiều lần cực kỳ mạo hiểm khiến lòng ta cũng hoảng theo. Ta còn tưởng cuối cùng nhất định hắn và tiểu sư tỷ Ngưng Sương sẽ thuộc về nhau chứ. Ai ngờ kết thúc lại như thế này."
Vị khách ngồi phía sau cũng không nhịn được mà nói tiếp: "Thật ra thì cũng rất hợp lý mà. Kiếm khách đệ nhất thiên hạ như Diệp Khinh Chu thì phải vừa thoải mái vừa ngỗ ngược, lạnh lùng cô đơn!"
"Oa!"
Một tiếng khóc cắt ngang tiếng nghị luận của mọi người.
Chu Châu cầm ống tay áo lên che mặt, không nhịn được mà khóc oà lên.
Nàng ta thật sự rất khó chịu. Sư tỷ Ngưng Sương và tiểu sư đệ thế mà lại không ở bên nhau.
Khách hàng hơi luống cuống, không biết tại sao cô nương này tự nhiên lại khóc.
Ôn Giản nhích sang che cho Chu Châu rồi khom người hành lễ: "Xin lỗi, chỉ là nàng ta còn đang đắm chìm trong bộ phim vừa rồi mà thôi. Các vị không cần bận tâm đâu. Buổi xem phim miễn phí đã kết thúc, các vị có thể rời đi từ cửa nhỏ bên này."
Nhóm khách xem phim đầu tiên rời khỏi rạp chiếu phim rồi nhưng vẫn còn thảo luận về nội dung. Trải nghiệm nghe nhìn này khắc quá sâu vào trong trí nhớ, khiến người ta không thể nào quên được.
Vinh Thăng Hoa ở lại đến cuối cùng mới rời đi. Gặp Lộ Dao ở cửa, ông ta có lòng muốn tìm cô nói chuyện.
Có lẽ người ngoài vẫn còn đắm chìm trong trải nghiệm chưa bao giờ được trải qua này. Nhưng Vinh Thăng Hoa là người buôn sách, vừa có học thức vừa là thương nhân nên đã nhìn ra được chỗ đáng sợ của rạp chiếu phim này.
Nhưng mà Chu Châu đi ra khỏi rạp chiếu phim rồi lại cứ bám dính lấy Lộ Dao, vùi vào lòng cô vừa khóc vừa kéo.
Cặp đôi đầu tiên mà mình ủng hộ trong đời người lại có kết quả BE khiến nàng ta bị sốc nặng.
Vinh Thăng Hoa chờ trong giây lát nhưng không tìm được cơ hội mở lời, chỉ đành phải ra khỏi rạp chiếu phim trước đã. Ông ta gặp phải ông chủ Xuân Hi Lâu ở cửa.
Nhạc Hạn cầm trong tay một bình trà bằng đất sét xinh xắn, nở một nụ cười yêu kiều nhìn qua: "Ông chủ Vinh đi xem phim cảm thấy thế nào?"
Trong tay hắn cũng đang cầm một tấm vé xem phim. Buổi sáng bận rộn trong quán trà nên hắn tới trễ trong chốc lát, lấy được vé xem phim vào buổi chiều.
Vinh Thăng Hoa liếc hắn một cái, vẻ mặt vẫn như cũ: "Một câu đôi lời không nói hết được đâu. Tốt nhất là ông chủ Nhạc tự đi mà xem."
"Ông chủ Vinh đã nói vậy xem ra cũng khá thú vị nhỉ. Ta đã đứng ở cửa hồi lâu rồi, nhìn thấy vẻ mặt của người đi ra không giống nhau, thế nhưng ai cũng đang bàn luận về một nhân vật tên là Diệp Khinh Chu. Không biết đó là người nào vậy?" Nhạc Hạn cầm bình trà lên chơi, mặt đầy vẻ thờ ơ.
Vinh Thăng Hoa rụt tay vào ống tay áo: "Một câu đôi lời thật sự không thể nói hết được."
Nhạc Hạn thấy đúng là không thể hỏi được gì thật thì không thể làm gì khác hơn là buổi chiều tự mình tới trải nghiệm một chút.
Còn chưa qua buổi trưa, rạp chiếu phim và Diệp Khinh Chu đã lan ra khắp con phố gần phố Tùng An rồi.
Người đã xem phim thật sự không kiềm chế được. Có người không nhịn được mà nói với người ngoài về câu chuyện của Diệp Khinh Chu lúc uống trà ở Xuân Hi Lâu. Có người khác lại khoe với người ta về rạp chiếu phim mới mở trên phố Tùng An thần kỳ như thế nào lúc dùng cơm ở Phúc Tiên Cư.
Trần Kinh Sơn là người kể chuyện ở Phúc Tiên Cư, nghe các vị khách miêu tả cực kỳ sống động, thu hút hết khách đang nghe hắn ta kể chuyện đi thì không nhịn được mà xẵng giọng: "Rạp chiếu phim cái gì cơ? Nhiều lắm là dựng hai cái sân khấu mà thôi, sao lại có người nói thành lạ lùng như vậy?"
Vị khách kia đứng lên, nhìn hắn ta một cái rồi lại ngồi xuống, nói với giọng điệu hết sức thông cảm: "Các ngươi chưa từng nhìn thấy bao giờ nên mới không thể nào tưởng tượng được đấy thôi. Ta thông cảm mà, thông cảm mà. Nếu chưa từng thấy bao giờ thì ta cũng sẽ không tin đâu. Buổi chiều bên kia vẫn còn suất chiếu đấy, ai có hứng thú thì có thể đi xem, cực kỳ hay! Hôm nay ông đây cướp được vé nên được xem một lần, cảm thấy đời này vậy là đáng giá rồi! Từ hôm nay trở đi, ông đây chính là Diệp Khinh Chu!"
Khách tới ăn nói xong một đoạn dài rồi ngửa đầu nốc cạn bát rượu, lại mở to mồm ăn thịt, rất có cảm giác hiệp khách giang hồ hào sảng.
Trần Kinh Sơn bực mình trong bụng, ai ai cũng đang thảo luận về Diệp Khinh Chu, chẳng mấy ai nghe hắn ta kể chuyện, thế là hắn ta dứt khoát thu dọn đồ đạc rời khỏi Phúc Tiên Cư luôn.
Đến khi lấy lại được tinh thần rồi, Trần Kinh Sơn mới phát hiện ra rằng trong lúc bực mình, mình đã đi tới phố Tùng An, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một tấm bảng hiệu quái dị cách đó không xa viết mấy chữ to "rạp chiếu phim vượt thời không Lộ Dao".